Nói xong những lời này, vẻ mặt Hạ Giai Hân lạnh lẽo vung tay lên, lập tức có mấy vệ sĩ ở bên cạnh cung kính đi tới.
“Thư ký Hạ, có chuyện gì ư?”
Hạ Giai Hân xoay người, lạnh giọng đáp.
“Ném cái thằng nhà quê này ra bên ngoài, đừng để anh ta ở chỗ này làm chướng mắt người khác.”
Sau khi nói xong, Hạ Giai Hân dự định rời đi.
Mấy nhân viên nữ sau lưng cô ta cũng mặt đây thương hại nhìn qua Bùi Nguyên Minh.
Thằng cha này không biết trời cao đất rộng, chạy đến chỗ này khiêu chiến với bất động sản nhà họ Tiền, đây đúng là tự tìm đường chết.
Mấy vệ sĩ cầm theo gậy điện đi tới, muốn trực tiếp đánh bay Bùi Nguyên Minh ra ngoài.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Hạ Giai Hân, cô muốn có thư mời ư? Chỗ của tôi có thư mời này, cô dám xem sao?”
Hạ Giai Hân quay người lại, lạnh lùng nói.
“Chỉ dựa vào anh mà cũng có thư mời ư? Nếu như anh có thể lấy ra, tôi sẽ quỳ xuống trước mặt anh”
“Vậy thì cô quỳ xuống đi”
Một giây sau, Bùi Nguyên Minh một bước đi lên.
Bốp.
Một cái tát rơi xuống mặt Hạ Giai Hân, cả người cô ta lảo đảo, trên gương mặt sửa nát kia của cô ta xuất hiện một dấu tay màu đỏ.
Bốp bốp bốp.
Bùi Nguyên Minh không dừng lại, anh liên tiếp tát mấy cái, một lát sau, mấy nữ nhân viên kia và mấy vệ sĩ đều bay ra ngoài, gương mặt cả đám đều trở nên sưng đỏ, khóe miệng rướm máu.
Đối mặt với một Bùi Nguyên Minh cường thế như vậy, bọn họ không cách nào tránh đi, cũng không có sức đánh trả.
“Anh… Anh dám đánh tôi?” Hạ Giai Hân che gương mặt vặn vẹo của mình, gầm thét.
“Anh biết tôi là ai không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp.
“Xem ra thư mời của tôi còn chưa đủ nhỉ, vậy tôi lại tặng thêm cho cô mấy cái nữa nhé?”
Giọng nói vừa vang lên, Bùi Nguyên Minh đã bước đến, vung tay lên, lại là mười cái tát rơi xuống.
Bốp bốp bốp…
Hạ Giai Hân bị đánh đến mức xoay lòng vòng, ngũ quan trên mặt đều nhăn nhúm lại, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu hết rồi?”
Mấy bảo vệ giãy dụa đứng lên xông tới, nhưng lại bị Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, nhất thời cả đám bay tứ tung, đâm vào mặt tường bằng đá cẩm thạch, sau đó trượt xuống.
Lúc rơi xuống đất, cả đám đều toàn thân run rẩy, cơ bản không đứng dậy nổi.
Vẻ mặt đám người này tràn đầy khiếp sợ nhìn Bùi Nguyên Minh, làm sao cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh thế mà lại ra tay đánh mình một cách kinh khủng như vậy.
Một người trong đó không kìm nén được gào to.
“Anh… Rốt cuộc anh là ai?” Đám người bọn họ cũng được xem như là cao thủ, thực lực không đơn giản, thế nhưng lại chẳng nhìn thấy rõ động tác của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh cơ bản không để ý đến bọn họ, anh từ từ đi đến trước mặt Hạ Giai Hân, bình tĩnh nói.
“Thư mời này còn chưa đủ à?”
“Không đủ thì tôi còn có thể cho cô thêm mấy chục cái nữa, tôi còn có nhiều lắm đấy..”
“Anh..”
Sắc mặt Hạ Giai Hân vô cùng khó coi, cô ta làm sao cũng không nghĩ đến, chính mình tốn bao nhiêu tiền đi chỉnh sửa mặt, thế mà lại bị một tên nhà quê làm hỏng.
Gô ta có thể nhìn ra được Bùi Nguyên Minh vô cùng bá đạo.
Thế nhưng cô ta là người có địa vị cao cao tại thượng trong xã hội thượng lưu này.
Sự kiêu ngạo trong lòng cô ta không cho.
phép Hạ Giai Hân đi đến khuất nhục trước Bùi Nguyên Minh.
“Anh đánh tôi thì cứ chờ chết đi!” Lúc này đây Hạ Giai Hân che mặt, gương mặt đầy vẻ độc ác.
“Tổng giám đốc Tiền vô cùng thương yêu tôi, ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh “Anh phải chết, Trịnh Khánh Vân cũng phải chết, tất cả đám các người đều phải chết.”
“Xem ra phân lượng thư mời của tôi không đủ nhỉ” Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, đi lên một bước giãm lên mặt Hạ Giai Hân.
Răng rắc.
Gương mặt chỉnh sửa của Hạ Giai Hân lập tức hỏng, mũi thì bị gấy.
Sau đó Bùi Nguyên Minh lấy ra một chiếc khăn, vừa lau tay vừa đá văng cửa phòng tổ chức tiệc.
Rầm.
Tiếng động lớn khiến cho toàn trường cảm thấy ngạc nhiên.