Bùi Nguyên Minh nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót.
Sau đó một gương mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ đập ngay vào mắt Bùi Nguyên Minh.
Một người phụ nữ vóc dáng cao gây, trên người đều là đồ giả dẫn theo bạn đi đến vươn tay chỉ vào Bùi Nguyên Minh.
“Anh là ai?”
“Anh không biết nơi này là bữa tiệc cảm ơn của bất động sản nhà họ Tiền ư? Nơi này đâu phải là nơi con chó con mèo có thể đến ăn chùa chứ! Trừ khi anh có thư mời, nếu không thì lập tức cút đi cho tôi.”
Cô gái phẫu thuật thẩm mỹ kia nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, hiển nhiên cô ta cảm thấy đây là tên nhà quê ăn chực.
“Cho anh một phút đồng hồ, nếu như anh không biến đi thì tôi sẽ sai người cắt ngang tay chân của anh, sau đó ném anh ra bên ngoài.”
Hiển nhiên đây là một nhân vật quan trọng trong bất động sản nhà họ Tiền, thuộc về một trong cái gọi là đại nhân vật, vì thế cô ta mới dám phách lối, ngông cuồng như thể.
Bùi Nguyên Minh không nói gì chỉ lấy điện thoại di động ra, lật đến album ảnh, nhìn kỹ một lúc.
Sau cùng anh lấy một bức ảnh, cầm điện thoại trong tay hơi vẫy vẫy, hỏi.
“Người này là cô nhỉ? Cô chính là thư ký của Tiền Chấn Hưng – Hạ Giai Hân”
“Ôi chao? Anh thế mà còn có ảnh chụp của tôi cơ đấy, thế mà còn biết tôi hả? Xem ra anh vì đến ăn chực đã tốn không ít công sức đấy nhỉ?”
Trên mặt Hạ Giai Hân đều là vẻ lạnh lùng.
“Chắc hẳn anh muốn dùng ảnh của tôi xem như thiệp mời à? Sau đó trà trộn vào trong bữa tiệc cao cấp này của chúng tôi?”
“Thế nhưng anh không soi vào nước tiểu mà nhìn lại mặt mình à? Chỉ dựa vào dáng vẻ này của anh, cho dù có mặc long bào vào cũng không giống thái tử”
“Thứ như khí chất, anh giả bộ được à?”
Làm thư ký của Tiền Chấn Hưng, đối với những chuyện này Hạ Giai Hân hiểu rất rõ.
Lần này các khách mời đều do cô ta kiểm tra sàng lọc qua, cho nên cô ta nhớ rất rõ ràng trong danh sách không có người tên Bùi Nguyên Minh này.
Mà một đám nữ nhân viên đi theo sau lưng Hạ Giai Hân đều trào phúng nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt trêu tức.
Hiến nhiên đám nhân viên sale lâu năm đều tự cho mình là sếp của công ty bất động sản rồi.
Vốn dĩ bản thân cũng chỉ là người bình thường, thế mà giờ phút này đây lại đi xem thường người ăn mặc hết sức bình thường là Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh không nói gì, chỉ cảm điện thoại di động đi, thản nhiên nói.
“Tối hôm qua lúc ở khu quay phim của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ, cô cũng ra tay với Trịnh Khánh Vân à?”
“Trịnh Khánh Vân?”
“Chính là con khốn đã làm bị thương bà Tiền ư?
Vẻ mặt Hạ Giai Hân tràn đầy châm chọc.
“Xem ra anh chính là tình nhân của con khốn kia nhỉ?”
“Sao thế? Tối hôm qua nhìn thấy cô ta bị đánh, đau lòng muốn đến đòi lại lẽ phải à2”
“Chẳng qua anh cảm thấy chỗ chúng tôi có thể cho anh một lẽ phải ư?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng.
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trực tiếp nói cho tôi biết, cô có ra tay đánh Trịnh Khánh Vân hay không?”
Hôm nay, chuyện mà Bùi Nguyên Minh muốn làm rất đơn giản, đó chính là trước tiên ra tay giết chết hết đám người dám động vào Trịnh Khánh Vân.
Hâm nóng người, sau đó đi làm chuyện khác.
Vì thế nếu như Hạ Giai Hân này cũng góp phần vào chuyện hôm qua, anh không ngại ra tay.
“Ha ha ha, trâu bò thật đấy, thế mà lại dám chất vấn tôi à?”
Hạ Giai Hân cười nhạo một tiếng bật cười.
“Đúng thế, là tôi đánh cô ta đấy, tôi đánh cô ta ba cái, cô ta chẳng dám ho he một tiếng nào, sao thế? Anh đến kêu đau thay cô ta à?”
“Chỉ là một con khốn mà thôi lại dám khiêu chiến với tổng giám đốc Tiền?”
“Tôi nói cho anh biết, chuyện này chưa xong đâu! Chờ tổng giám đốc Tiền xử lý xong mấy.
chuyện dở dang, đến lúc đó ông ấy sẽ đích thân xử lý việc này”
“Bây giờ tốt nhất anh nên làm công tác tư tưởng cho con khốn kia, trừ khi cô ta chịu để cho tổng giám đốc Tiền chơi một xíu, nếu không thì cứ chờ chết đi!”