Bùi Nguyên Minh đưa tay phải ra gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu, thản nhiên đáp.
“Nói như vậy những điều kiện kia của tôi, ngài Lý không định đồng ý ư? Ngay cả lời giải thích với tôi, ngài Lý cũng không định cho hả?”
Lý Khải Lâm mỉm cười nói.
“Người trẻ tuổi à, mấy năm nay, hòa thuận thì phát tài”
“Đương nhiên nếu như trong lòng cậu cảm thấy ấm ức, không ngại tự mình ra tay khiến cho tôi phải hối hận gì đó, như vậy có lẽ nói không chừng, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng đấy”
Trên mặt Lý Khải Lâm đều là vẻ khinh thường, theo như ông ta thấy, khiến cho người của cục cảnh sát cung kính như thế, Bùi Nguyên Minh này quả thật có mấy phần bản lĩnh.
Nhưng loại bản lĩnh này, muốn đè ép lên đầu Lý Khải Lâm ông thì vẫn còn non và xanh lắm.
“Có bản lĩnh đấy, ông rất trâu bò.”
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.
“Từ khi đến thủ đô, đây là lần đầu tiên có người dám không nể mặt tôi, hy vọng đến ngày mai ông đừng quỳ xuống trước mặt tôi để cầu xin.
Nói như vậy, tất cả cũng quá vô nghĩa rồi”
“Đi!”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh dùng chân đá bay bàn, giẫm nát điếu xì gà mà Lý Khải Lâm đưa cho anh, sau đó bế Trịnh Khánh Vân rời đi thẳng.
Đám người Lâm Đình Cường mang theo vẻ mặt lạnh lùng bắt đám người lúc trước đã lây đồ đi, mấy người vây xem cũng giải tán.
“Haiz, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, luôn rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt, tự cho bản thân có chút thực lực, là nhân vật lớn à?”
“Có đôi khi không cho cậu ta biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, sau này ngay cả chết như thế nào, cậu ta cũng không biết?”
Lý Khải Lâm bắt chéo chân nhìn bóng dáng rời đi của Bùi Nguyên Minh, sau đó nghiêng đầu nói.
“Đi gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng thủ đô, để ông ta cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng.”
“Tự tiện xông vào chỗ quay phim Sơn Vũ chúng ta, thật sự cho rằng chuyện này có thể dễ dàng bỏ qua như thế à?”
Bùi Nguyên Minh không biết trời cao đất rộng như thế, Lý Khải Lâm không ngại trực tiếp giết chết đám người Lâm Đình Cường, xem như giết gà dọa khi.
“Rõ!”
Lúc này đây Trân Duy Nghĩa vô cùng hưng phấn, cảm thấy mình đã lấy được lại thế diện.
Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi ra ngoài.
Một lát sau, vẻ mặt anh ta hơi thay đổi, cung kính nói.
“Ngài Lý, có chút rắc rối nhỏ, bên cục cảnh sát nói, đây là điêu động cảnh sát theo lẽ thường, không có bất kỳ vấn đề nào, vì thế bọn họ sẽ không cho chúng ta một lời giải thích nào, bọn họ còn nói..."
Vẻ mặt Trần Duy Nghĩa xoăn xuýt.
“Nói cái gì?”
Lý Khải Lâm hơi cau mày, hiển
- -----------------