Bùi Nguyên Minh không để ý đến Triệu Thanh Hạm mà đợi sau khi cô ta đi rôi mới gọi điện thoại cho Trịnh Khánh Vân.
Biết được trước đó Trịnh Khánh Vân nhận được điện thoại nên đã đến trường quay quay bổ sung một cảnh, tạm thời chưa về biệt thự, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.
Một lát sau anh lại gọi cho Ngô Kim Hổ, bảo bọn họ phái người đến đó bảo vệ Trịnh Khánh Vân.
Sau khi làm xong tất cả thì Bùi Nguyên Minh mới cầm theo hộp thức ăn nhanh đi vào khu biệt thự Hương Sơn.
Lúc đi đến cửa chính của biệt thự số một, Bùi Nguyên Minh dùng thẻ mở khóa cổng, sau đó một đạp đá bay cửa lớn, cả người lùi vê sau nửa bước.
“Vèo vèo vèo.
”
Ba mũi bắn vào chỗ mà Bùi Nguyên Minh vừa mới đứng.
Sát ý lan tràn trong nháy mắt bao trùm toàn bộ biệt thự.
Có vẻ là Bùi Nguyên Minh đã sớm đoán được chuyện này rồi, lúc tên nỏ đồng thời bắn ra thì anh phất tay một cái, đồ hộp trong tay bay vào trong phòng, đồng thời chân anh khẽ nhún, cả người bay lên lan can lầu hai, tay phải dùng sức bám lấy leo lên lầu hai như một con khi.
Hộp thức ăn bay ra ngoài đúng lúc đập trúng công tắc điện, trong nháy mắt ánh điện sáng lên.
Sát thủ vốn năm ở góc lầu hai hiện ra, trên người bọn họ đều mặc đồ màu đen, che kín cả tóc, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Trong nháy mắt đèn sáng lên, những tên này theo bản năng híp mắt, bọn họ phải tiếp tục tập trung vào Bùi Nguyên Minh.
Nhưng mà vào lúc này Bùi Nguyên Minh mới ném mấy đôi đũa trong phần đồ ăn nhanh ra.
“Vèo vèo vèo.
”
Ba sát thủ ở khoảng cách gần nhất ôm cổ, vẻ mặt khó tin xụi lơ trên mặt đất.
Bùi Nguyên Minh lập tức kéo xác chết gân mình nhất chắn ngang người mình.
“Vèo vèo vèo.
”
Lại là ba mũi nỏ nữa, nhưng mà không hề có tác dụng gì.
Chân Bùi Nguyên Minh móc lấy những mũi nỏ trên mặt đất, bắn vê những phía khác nhau.
Tiếng rên vang lên, lại có ba sát thủ ở ban công lầu hai rơi xuống hành lang lầu một.
Đá những thi thể này vào phòng khách, Bùi Nguyên Minh mới câm lấy khăn tay trên bàn, từ từ lau những giọt máu trên tay.
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay nhẹ nhàng truyên đến, một bóng người tinh tế ngồi trên sofa đứng lên, vẻ mặt tán thưởng nói: “Không hổ là một cao thủ có thể dùng tay bóp nát kim cương.
”
“Đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi”
Bùi Nguyên Minh đi xuống cầu thang, cũng nhìn đối phương cười nói: “Đinh Nam Hành của Bách Lạc Môn, tôi chờ anh đã lâu.
”
“Cậu đang chờ tôi?”