Biệt thự số một Hương Sơn. Trịnh Khánh Vân mặc một chiếc quần sooc, ngồi ở quầy bar trong phòng khách, đung đưa đôi chân trắng nõn. Sáng sớm cô ta đã ở trong biệt thự để khởi binh hỏi tội, mục tiêu đã được xác định. Bùi Nguyên Minh thì vừa ở phía dưới, vừa châm lửa, vừa thản nhiên hỏi: “Khánh Vân, anh ở dưới này cho em ăn nhé?”
“Ăn không vô!”
Trịnh Khánh Vân hừ một tiếng: “Anh vẫn chưa giải thích rõ ràng với em, rốt cuộc thì anh và Uông Linh Đan kia có quan hệ gì? Anh lại còn muốn cô ta làm bạn gái của anh, anh không sợ bị chị em biết được sao?”
Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, thản nhiên đáp: “Chuyện của người lớn, trẻ nhỏ không cân quan tâm”
Trịnh Khánh Vân ưỡn ngực, ngẩng đầu, nói: “Nhỏ chỗ nào? Anh nói xem chỗ nào nhỏ?”
Bùi Nguyên Minh sa sầm mặt mũi, bảo: “Khánh Vân, em là con gái, không biết con gái phải cẩn thận câu nói này hay sao? Còn nữa, nếu em còn tiếp tục ngồi ở quây bar, em có tin anh khiêng em xuống, rồi đánh vào mông hay không?”
“Vậy anh nhẹ chút nhé...
Trịnh Khánh Vân thẹn thùng, sau đó lại lập tức phản ứng lại: "Vẫn chưa giải thích mọi chuyện rõ ràng mài Anh rể, rốt cuộc thì anh và Uông Linh Đan kia có gì hay không?”
Bùi Nguyên Minh nghĩ một chút rôi đáp: “Anh nói không có thì em có tin không?”
“Tin!”
Cô ta liên tục gật đầu: “Nhưng anh phải nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không trong lòng em sẽ không hiểu! Anh không nói, thì em sẽ nói với ba mẹ, nói cho cả chị em biết luôn! Bọn họ sẽ lập tức tới thủ đô, anh đừng cho rằng ở thủ đô trời cao, hoàng đế xa, thì bọn họ không thể quản được anh!”
Nghe thấy cô ta nói như vậy, Bùi Nguyên Minh đau đầu, sau đó lại thở dài, đáp: “Được rồi, anh nói sơ qua cho em một chút.
Nhưng em phải thề, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài!”
“Em thê!”
Vẻ mặt của cô ta kích động, suýt chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi mình. Bùi Nguyên Minh lạnh lùng bảo: “Lân này anh tới thủ đô, một mục đích chủ yếu trong đó chính là hợp nhất phân hội Long Môn ở thủ đô”
“Phân hội Long Môn ở thủ đô? Chính là Long Môn gì đó của nhà họ Uông, Uông Linh Đan hay sao? Ba cô ta là phó hội trưởng ở đó đúng không?”
“Đúng, chính là người đó." Bùi Nguyên Minh chậm rãi nói: “Anh đã giải quyết được một nửa sự việc rồi, nhưng ba của Uông Linh Đan là một người bảo thủ, nhất định không chịu nghe lời.
Cho nên anh chuẩn bị ra tay từ cô ta, xem thử tình hình ở phân hội Long Môn thủ đô thế nào.
Vê phần chỉ tiết gì đó, một đứa trẻ như em đừng biết thì hơn.
Tóm lại, mấy ngày này, em cứ ngoan ngoãn ở trong biệt thự đi, đừng ra ngoài chạy lung tung, hiểu chưa?”
Bùi Nguyên Minh mở miệng nói một cách hùng hổ. “Vâng.”
Trịnh Khánh Vân ngoan ngoãn đáp, nghe thấy Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan không có bất cứ quan hệ nam nữ tư tình gì, cơn