“Hả?”
Chung Thanh Tùng hơi sững sờ, không biết Đinh Nam Hành có ý gì. Định Nam Hành thản nhiên nói: “Cô Uông là người phụ nữ mà thế tử Chân nhìn trúng.
Như vậy khi chúng ta ra tay với người bên cạnh cô ta, sẽ phải chú ý thủ đoạn một chút.”
“Thằng ranh con đó dùng thủ đoạn quang minh chính đại để gây sức ép lên các người, mà các người chỉ biết vứt cậu ta xuống sông cho cá ăn, vậy kết cục có hơi nhỏ đấy! Lỡ như bị Uông Linh Đan biết được thì cô ta sẽ lại càng bất mãn với thế tử Chân hơn.
Uông Linh Đan xuất thân từ phân hội Long Môn thủ đô.
Long Môn chính là đại diện của chính phủ trong giới giang hồ, chú trọng công bằng và nghĩa khí nhất!”
“Sở dĩ Uông Linh Đan không chịu chấp nhận thế tử, vì một nguyên nhân trong đó là do cô ta cho rằng thế tử làm việc quá tàn nhẫn, là hành vi của tiểu nhân.
Cho nên muốn làm việc này, nhất định phải làm cho thật tốt, hơn nữa không thể dùng thủ đoạn mờ ám, tốt nhất là khiến cậu ta tàn phế trước mặt mọi người... Nghĩ một chút, Đinh Nam Hành cười bảo: “Không phải thằng ranh con đó rất giỏi đánh nhau hay sao? Gân đây, hai người Sở Tuấn Hiên và Tần Ý Hàm liên thủ lại, không phải là đang hẹn chiến với hội trưởng Uông à? Các người tìm cơ hội, giật dây Bùi Nguyên Minh đi làm tay chân của phó hội trưởng Uông đi! Tốt nhất là khiến Bùi Nguyên Minh trực tiếp bị Tần Ý Hàm đánh chết ngay trên lôi đài mà bọn họ hẹn chiến.
Như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn hay sao?”
“Đúng đúng đúng, bọn em hiểu rồi ạ!”
Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều liên tục gật đầu. Đinh Nam Hành quả nhiên là Định Nam Hành, giết người không cần dùng đao, chỉ một câu nói thôi đã có thể giết chết Bùi Nguyên Minh đó rồi. Chung Thanh Tùng có chút lo lắng nói: “Anh Đinh, tuy cách làm này rất hay, nhưng lỡ như thân thủ của thằng ranh con đó không tệ, ngay cả Tần Ý Hàm cũng có thể bị đánh bại thì sao?”
Đinh Nam Hành thản nhiên đáp: “Tần Ý Hàm là đệ nhất thiên kiêu ở phân hội Long Môn thủ đô. Thân thủ của cô ta ngay cả tôi cũng phải kiêng dè ba phần.
Làm sao một tên vệ sĩ nhỏ có thể đánh bại được chứ? Cho dù là tình huống xấu nhất xảy ra, cậu ta thật sự đánh bại được Tần Ý Hàm, nhưng cậu ta chỉ là một người ngoài, tùy tiện tham gia vào tranh chấp nội bộ ở phân hội Long Môn thủ đô thì cậu ta vẫn sẽ chết chắc!”
“Đúng đúng đúng, anh Định anh minh!”
Chung Thanh Tùng lập tức hiểu ra.
Đây chính là một liên hoàn kế, cho dù Bùi Nguyên Minh có thực lực như thể nào thì kết cục cuối cùng của anh ta vẫn đã được định sẵn. Định Nam Hành cười nhạt, vừa định vung tay ra hiệu cho mọi người lùi xuống.
Nhưng anh ta đột nhiên nghĩ đến gì đó, mà nhìn về phía đám người Chung Thanh Tùng, rồi nói: “Các người chắc chắn, viên kim cương ở trên người thằng ranh con đó chứ?”
“Chắc, tôi đã tự tay nhét vào rôi mà”
Gương mặt của Đường Hàn Vũ nhăn nhó. Chung Thanh Tùng cũng nói với vẻ mặt buôn bực: “Suốt toàn bộ quá trình em đêu chú ý đến hành động của anh ta, anh ta không có cơ hội ném đồ đi, nhưng lại không thể tìm được viên kim