“Chân Vũ Long!”
Trịnh Khánh Vân đáp. “Chân Vũ Long, một trong sáu thế tử của thủ đô sao?”
Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày. “Không sai, chính là anh ta.
Em nghe nói anh ta là người theo đuổi cô Uông cuồng nhiệt, cho nên những người đàn ông có ý đồ tiếp cận cô Uông, đều sẽ bị anh ta trừng trị.
Đây mới là một trong những nguyên nhân khiến cô Uông nhiêu năm như vậy vẫn có thể duy trì trạng thái độc thân! Anh rể, anh đã chọc vào cô Uông, chỉ sợ vị thế tử Chân này của chúng ta, sẽ không khách sáo với anh đâu.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười đáp: “Anh ta không khách sáo với anh thì càng tốt.
Anh sẽ tìm cơ hội tiêu diệt anh ta, như vậy chị của em làm việc ở thủ đô mới không cần phải kiêng dè gì.
Nếu không, vẫn luôn có một nhà họ Chân ở thủ đô đè trên đầu, sẽ rất không thú vị! Anh hy vọng chị em tới thủ đô là để trưởng thành, mà không phải là tới để bị người chèn ép”
Trịnh Khánh Vân hơi sững sờ, trong lúc nhất thời không đoán ra được, đây mới là mục đích cơ bản nhất của anh, hay rất cả đều chỉ là thuận tay sắp xếp mà thôi. Ngay đúng lúc này, di động của Trịnh Khánh Vân rung lên. Sau một lúc cô ta nghe điện thoại, cô ta đáp với vẻ mặt kỳ quái: “Được, em sẽ xem thử”
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh và bảo: “Anh rể, phiên phức của anh có lẽ đã tới rồi đây”
“Hửm”
?”
Bùi Nguyên Minh nhíu mày. “Vừa rôi chị Đường gọi điện thoại tới, cô ta nói đêm qua sau khi trở về, bọn họ đã suy nghĩ cặn kẽ và nhận ra lỗi sai của mình.
Cho nên bọn họ quyết định hẹn gặp anh, định xin lỗi trước mặt anh. Nhưng, những người như bọn họ chắc chắn là đang mèo chúc tết chuột, không có ý gì tốt! Anh rể, anh có đi hay không?”
Trịnh Khánh Vân bày ra vẻ mặt chỉ mong thế giới đại loạn. Bùi Nguyên Minh mệt mỏi đáp: “Nếu anh không đi thì em có đồng ý không? “Đương nhiên là không đồng ý!”
Trịnh Khánh Vân giương nanh múa vuốt: “Anh rể, không phải vừa rồi anh nói, anh tiếp cận Uông Linh Đan là để giải quyết chuyện phân hội Long Môn ở thủ đô hay sao? Bây giờ nơi mà bọn họ hẹn gặp chúng ta, chính là võ đạo quán Long Môn ở phân hội Long Môn thủ đô đấy! Nếu em đoán không lầm thì chắc tám mươi phần trăm bọn họ đã chuẩn bị cao thủ đợi anh! Anh rể, anh cũng phải nằm lấy cơ hội này, nhanh chóng giải quyết vấn đề một chút.
Em cũng không hy vọng anh và Uông Linh Đan tiếp tục dây dưa không ngừng!”
Rất dễ nhận thấy, lòng tin của Trịnh Khánh Vân đối với anh là vô hạn, nhưng cô ta vô cùng có kinh nghiệm, chỉ sợ anh và Uông Linh Đan dây dưa lâu ngày, rôi đơm hoa kết quả thì phiên lắm. Chị không có ở đây, nên Trịnh Khánh Vân phải có trách nhiệm chặt đứt toàn bộ mầm mống có khả năng tồn tại.
Thúc đẩy tốc độ phát triển sự việc, cũng là một trong những cách hay để chặt đứt mầm mống. “Võ đạo quán Long Môn sao?”
Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày, sau đó khẽ cười và bảo: “Được, vậy chúng ta đi thử xem sao”