Chàng Rể Quyền Thế

Chương 138



Bùi Nguyên Minh không để ý đến ánh mắt sầm sì của Triệu Lan Hương, anh đi thằng tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Bùi… Bùi Nguyên Minh?”

Lúc này, cuối cùng Trịnh Tuyết Dương cũng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh. Nhìn thấy anh, thân thể mềm mại của cô hơi chấn động, có chút ngạc nhiên vui mừng, cũng có chút lúng túng khó nói. Đương nhiên cô cũng không hề nghĩ tới chuyện sẽ gặp Bùi Nguyên Minh trong trường hợp này.

“Bùi Nguyên Minh, anh giỏi quá nhỉ? Mới có mấy ngày không trở về nhà mà lại có thể bám váy đàn bà tới được nơi như thế này. Theo tôi thấy, dựa vào khả năng “ăn cơm mềm” của anh, nói anh là vua ăn bám cũng không quá đáng!” Triệu Lan Hương cướp lời mở miệng trước, khiêu khích nhìn Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Người trước đó cô nhìn thấy là bạn học %3D của tôi, Hạ Vân. Tuyết Dương đã biết cô ấy rồi.” “Bạn học?” Triệu Lan Hương cười lạnh một tiếng nói: “Bạn học cho anh


tới ngồi ghế phụ trong xe người ta sao? Vậy anh nói cho tôi nghe xem, anh đến đây bằng cách nào? Đừng có nói là người bạn học kia cho anh thiệp mới vào cửa nhé? Bùi Nguyên Minh, tên vô dụng như anh có biết đây là chỗ nào không? Đây chính là nơi cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể vào được.”

Bùi Nguyên Minh cau mày, nói: “Đây là chuyện giữa tôi và Tuyết Dương, không đến lượt cô xen vào, ngậm miệng lại đi!”

Nói xong, Bùi Nguyên Minh lại nhìn Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương cảm thấy có chút chột dạ nên tiến lên hai bước giới

thiệu: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng hiểu lầm, đây là tổng giám đốc Hoài Bão, bạn của Triệu Lan Hương. Anh ấy có quen với một vài người trong ban lãnh đạo Công ty đầu tư Bùi Thị nên em muốn nhờ anh ấy dẫn đi làm quen…”

Nghe được lời này của cô, Bùi Nguyên Minh lập tức rõ ràng mọi chuyện, anh gật đầu nói: “Anh biết rồi.”

Bùi Nguyên Minh không ngốc, cái gì mà tổng giám đốc Hoài Bão quen biết với một vài người trong ban lãnh đạo Công ty đầu tư Bùi Thị chứ, nói đi nói lại cũng chỉ là một cái cớ thôi. Mục đích thật sự của Triệu Lan Hương là gì, trong lòng anh biết rất rõ ràng.

“Tuyết Dương, đây là…” Lúc này Tô Hoài Bão đứng cạnh nãy giờ rốt cuộc có chút không nhịn được lên tiếng. Nói thế nào đi chăng nữa thì Trịnh Tuyết Dương cũng là người phụ nữ anh ta để ý, loại người không khác gì nông dân quê mùa như tên này có tư cách gì để tiếp lời cô cơ chứ? Đây không phải là đang khinh nhờn nữ thần trong lòng anh ta sao?


Trịnh Tuyết Dương thấy rất lúng túng, đột nhiên không biết mở miệng nói thế nào cho phải.

Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh lại lạnh nhạt nói: “Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Bùi Nguyên Minh, là chồng của Tuyết Dương. Bên cạnh đó, phiền anh đây biết tôn trọng một chút, tên của vợ tôi không phải ai cũng có thể gọi.”

Tô Hoài Bão vốn còn hơi dè chừng nhưng sau khi nghe được mấy lời tự giới thiệu bản thân của Bùi Nguyên Minh, anh ta hơi sững sờ rồi lập tức cười nói: “Tôi còn tường là ai, hóa ra là tên ở rể. Làm sao? Nghe nói anh không chỉ rể mà giờ còn đi bám váy đàn bà? Chuyện của anh, Triệu Lan Hương đã nói ở rõ cho tôi biết rồi. Anh kết hôn với Tuyết Dương ba năm, một chút cống hiến cũng không có, đã thể còn lấy của cô ấy hơn ba trăm nghìn tiền tiêu vặt mỗi ngày. Ha ha ha ha, anh làm tôi thấy buồn cười chết mất thôi! Tôi rất hiếu kỳ, thân là một người đàn ông, sao anh có thể ở lại nhà họ Trịnh làm rể thế? Hơn nữa tôi nghe nói, mấy ngày trước Tuyết Dương mới mắng anh có vài câu mà anh đã bỏ nhà đi rồi à? Ngay cả mẹ vợ anh còn muốn buộc anh ly hôn, tôi nói đúng chứ? Anh nói thử xem, đã rơi vào tình huống này rồi mà anh còn dày mặt nói mình là chồng của Tuyết Dương á? Anh cảm thấy bản thân mình xứng à? Theo tôi thấy, anh nên nhanh chóng soi lại bản thân mình một chút đi, nhìn xem dáng vẻ nghèo túng của chính anh, cũng xem xem bản thân anh đã nghèo túng đến mức nào rồi. Nếu như tôi mà là anh thì tôi đã mua một miếng đậu hũ đập đầu vào đó chết từ lâu rồi!”

Tô Hoài Bão vừa nói vừa liên tục cười khinh. Tên con rể của nhà họ Trịnh vị này không chỉ là thứ đáng cười nhất của nhà họ Trịnh mà còn là thứ đáng cười nhất ở cái thành phố Hải Dương này.

Cái loại kết hôn ba năm rồi mà đến ngón tay của vợ còn chưa được lắm như cái tên oắt con vô dụng này, đúng là có chết cũng không hết vô dụng.

Trịnh Tuyết Dương muốn nói lại thôi chừng mấy lần, rốt cuộc không nhịn được khẽ cắn môi đỏ, nói: “Tổng giám đốc Hoài Bão, anh đừng nói…”


Nghe thấy Trịnh Tuyết Dương gọi mình, Tô Hoài Bão cười híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Hôm nay nể mặt Tuyết Dương, tôi không thèm tính toán với anh. Thế nên anh nhanh chóng cút đi, chỗ này không thích hợp với anh…”

Anh ta vừa nói vừa phất phất tay, gọi một người phục vụ tới, nói: “Phục vụ, sao tên này lại xuất hiện ở đây? Buổi đấu giá Vân Hòa của chúng ta có thiệp mời mà đúng không? Sao lại có thể để cho đám chó mèo tự do đi vào như thế?”

“Chuyện này.” Người phục vụ chần chờ một chút, vẫn quyết định nói thật nhanh: “Tổng giám đốc Bão, vậy để tôi xác nhận lại. Nếu như anh ta trà trộn vào đây, tôi sẽ gọi người mang anh ta đi.” “Nếu đã như vậy, phiền anh rồi.” Tô Hoài Bão xoay người nhìn Bùi Nguyên

Minh, như cười như không nói: “Này tên ở rể, vốn tôi còn muốn mời anh tham gia buổi đấu giá Vân Hòa hôm nay, tiếc rằng tôi không đủ tư cách rồi. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, coi như là tôi có phát thiệp mời cho anh vào thì cũng có ích lợi gì chứ? Người như anh tới đây có thể mua được gì chứ, ha ha ha ha…”

Trong lúc anh ta nói chuyện, lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu tím đang tức giận bước nhanh vào phòng khách. Lúc nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương từ xa, hai mắt anh ta sáng mắt lên, vội vã bước tới nói: “Tuyết Dương, khéo quá.”



DMCA.com Protection Status