Ầm! Lời mà Lữ Phàm nói ra triệt để khiến Chu Cường choáng váng, như sấm chớp bổ xuống đầu anh ta vậy.
Mà Chu Chấn Nam lúc này cũng hoảng hốt, theo bản năng nhìn vê phía con trai mình.
Sau đó, hai cha con đều khó có thể tin, lần nữa nhìn vê hướng Lữ Phàm.
Sa thải...
Cứ như vậy mà Chu Cường ngay lập tức bị sa thải sao? Chu Cường lúc bây giờ sợ hãi đến mức trực tiếp ngã khuyu xuống đất.
Mà Chu Chấn Nam rất nhanh liên phản ứng lại với tình huống đang diễn ra trước mắt.
“Lữ Phàm, cậu đừng quên, phía sau nhà họ Chu chúng tôi chính là có người hậu thuẫn! Cậu tùy tiện sa thải con trai tôi, trách nhiệm này, cậu gánh vác nổi không?”
Lữ Phàm nhìn chăm chằm Chu Chấn Nam, không chút kiêng nể nói thẳng.
“Phía sau nhà họ Chu có người hậu thuẫn? Ông Chu Chấn Nam, tôi khuyên ông nên giữ kín cái tên người đó trong lòng! Nếu không thì, đối phương sẽ bị các người kéo xuống nước, trực tiếp xong đời đấy!”
Chu Chấn Nam nghe vậy, cả người đều bừng bừng lửa giận.
“Lữ Phàm, cậu chẳng qua chỉ là quản lý đứng đầu hệ thống nhà ở, so ra chức vụ cũng chỉ ngang ngửa với tôi.
Cậu dám ở đây mở miệng uy hiếp tôi sao?”
“Uy hiếp ông? Lữ Phàm lạnh lùng hỏi ngược trở lại, sau đó dùng điện thoại liên lạc với người nào đó.
“Thưa ngài Định Quốc, hiện tại tôi đã có mặt tại nơi xảy ra vụ việc, cũng đã sa thải loại sâu mọt làm ảnh hưởng đến hệ thống rồi.
Chỉ có điều, tôi đang gặp phải vấn đề khá phiền phức, quản lý thứ ba ở khu đô thị mới Dương Thành, Chu Chấn Nam, ông ta đang uy hiếp tôi ạ.”
Chu Chấn Nam nghe xưng hô đối thoại của Lữ Phàm, mồ hôi lạnh bỗng chốc túa ra như tắm.
Mà Lữ Phàm bấy giờ chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương, tiện tay ném điện thoại qua.
“Ngài Định Quốc muốn ông tiếp nhận cuộc gọi này.”
Chu Chấn Nam luống cuông chân tay chụp lấy điện thoại, vừa áp lên tai lập tức nghe thấy giọng nói lạnh như băng.
“Chu Chấn Nam đúng không? Quả nhiên lợi hại, dám dung túng để cho con trai mình cấu kết với bên ngoài, đông thời còn dám đứng trước mặt cổ vấn Minh hô mưa gọi gió, ra oai hơn người.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, ông không cần phải đi làm nữa.
Trong trường hợp cố vấn Minh không tha thứ cho ông, thì ông cứ ngoan ngoãn mà chờ chết đi!”
Điện thoại đã ngắt máy từ lâu nhưng Chu Chấn Nam vẫn như cũ đứng đại ra, giờ phút này mắt không ngừng co giật, chỉ biết ngơ ngác lấm bẩm.
“Điện thoại đến từ ngài Định Quốc...Còn cậu...cậu chính là cố vấn Minh mà ngài ãy đã vất vả mời được vào thời gian gân đây...”
“Gái gì? Người đứng đâu Dương Thành này đã mời tới đây một cố vấn ư?”
- -----------------