Cùng với sự xuất hiện của các vị khách, chẳng mấy chốc đã đến lúc buổi dạ tiệc bắt đầu.
Sau khi mọi người đã lân lượt vào chỗ ngôi, thì nhìn thấy chỗ ghế chính vẫn còn trống không.
Đến khi đúng 8 giờ tối, người nhà họ Thanh mới lần lượt tụ tập trước đại sảnh, đồng thanh hô to: “Nghênh đón Thanh Tam Gia!”
Trong sự mong đợi của mọi người, Thanh Tam Gia hai tay chống lưng từ sảnh sau bước ra.
Ông ta mặc một bộ áo ngũ thân tay chẽn màu xanh lục, trông thì có vẻ bình thường, nhưng trên đấy lại dùng chỉ vàng thêu khắp người con thuồng luông, trông giống như nó đang nhe nanh múa vuốt.
Lúc này, khí thế của Thanh Tam Gia quá lớn, đây là một vị cao nhân đã ở trên vị trí cao rất lâu, tuy tiện một cái động tác và cái ánh nhìn, cũng khiến cho tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi phải đứng dậy.
Đặc biệt là một số nhân vật lớn, khi nhìn Thanh Tam Gia đều thở dài trong lòng.
Thanh Tam Gia không hổ danh là Thanh Tam Gia, phong thái như vậy, mạnh mẽ như vậy, ở Dương Thành ai có thể so sánh được? Thậm chí có người còn thở dài trong lòng, từ khoảnh khắc Thanh Tam Gia xuất hiện, thị trường Dương Thành, thậm chí là cả một thị trường Đà Nẵng đều đã trở thành của Thanh Tam Gia.
Bất kỳ ai cũng không có tư cách để cạnh tranh với ông ta.
Sau khi ánh mắt dò xét của Thanh Tam Gia quét qua cả một hội trường thì lạnh lùng nói: “Thế Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân ở đâu? Bước ra đây!”
Nghe thế, ai nấy đều run rấy.
Thanh Tam Gia vừa mới xuất hiện, thì đã gọi thẳng tên Thế Tử Minh! Thế Tử Minh, đó là trần nhà của Đà Nẵng đấy! Thanh Tam Gia vừa đến đã nhảm vào Thế Tử Minh, đây chính là rồng tranh hổ đấu trong truyền thuyết! Tuy nhiên, mọi người cũng hiểu, chỉ cần Thanh Tam Gia có thể trấn áp được Thế Tử Minh, vậy thì sau này cả một Đà Nẵng chỉ có tiếng nói của ông ta.
Lúc này, không ai dám tuy ý đứng lên, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
“Người đâu? Đã đến chưa?”
Thanh Tam Gia tiếp tục nói.
“Tam Gia, người của tập đoàn Thiện Nhân, căn bản là không dám đến!”
“Thế Tử Minh kia, chắc chắn là đã sợ ngài rồi!”
“Đúng! Chắc chắn là như vậy!”
Người trong nhà họ Thanh ở Dương Thành liên thừa cơ nịnh bợ.
Không ngờ rằng, sau khi nghe thấy thế, trong ánh mắt của Thanh Tam Gia chợt loé lên sự lạnh lùng sắc bén.
Ông ta đã ra lệnh rồi.
Mà Thế Tử Minh lại dám không đến? Đây là ngỗ nghịch! Đây là không nể mặt mà!
- -----------------