Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 240: Khẩn cấp



Nàng trong lòng nhẹ nhõm, kế hoạch đến đây coi như đã đi được một nửa,
nàng cần tiếp tục giả vờ nghe theo hắn.

Thấy nàng đã đồng ý yêu cầu của mình, hắn xoay người nằm bên cạnh
nàng, ôm nàng vào trong lòng, thương tiếc tiếng nói nỉ non bên tai nàng “Có hay
không đã làm đau em rồi?”

Ở trong lòng hắn, gương mặt nàng áp sát vào lồng ngực to lớn vững chãi, thấp
giọng trả lời “Có……”

“Anh hứa từ bây giờ trở về sau sẽ không bao giờ làm đau em nữa.” Hắn thở dài
hôn lên trán nàng, ôm chặt lấy nàng.

Nàng cụp mắt cười lạnh, “về sau”? Nàng cùng hắn căn bản không có về sau! Lần
này nàng tạm đồng ý với hắn, sau đó chờ lúc hắn không đề phòng sẽ chạy trốn
thoát khỏi hắn. Hắn không phải rất có bản lĩnh tìm người sao, như vậy nàng sẽ
trốn ở nơi của người mà hắn hận thấu xương nhất. Cái đó gọi là nơi nguy hiểm
nhất chính là nơi an toàn nhất, hắn nhất định sẽ không nghĩ đến nàng lại ở nơi
mà hắn căm ghét không bao giờ muốn đến.

Hắn quay sang tựa hồ là đang nhìn cái gì, tiếp theo nghe được hắn thấp thuần
tiếng nói “Hiện tại mới hơn 7 giờ, em nhất định là mệt lắm rồi, ngủ tiếp đi. Hôm
nay anh sẽ giúp em xin nghỉ.”


Nàng dịu ngoan không có phản đối, bị hắn ép buộc một đêm, nàng vô cùng mệt
mỏi, nhắm mắt lại, không quá một hồi liền đã ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, nàng chậm rãi mở mắt, giường lớn đã chỉ còn lại có
một mình nàng, ngồi dậy nhìn mồ hôi trên người chảy xuống, toàn thân dày đặc đỏ
ửng dấu hôn rồi lại dấu hôn, nàng cười khổ một chút, nhìn trước mắt mới có 8 giờ
hơn.

Nàng nhanh chóng xuống giường, nơi này cách tạp chí không xa, hiện tại đi làm
còn kịp, nàng sẽ không xin phép nghỉ, tiền thưởng đối với người nhỏ bé như nàng
chỉ là một con số nhỏ, nhưng nàng cũng nhất định sẽ không lãng phí nó.

Nàng mở vòi nước ấm tắm, tẩy đi một thân mỏi mệt cùng hai chân đau đớn. Tắm
xong mới phát hiện mình không có quần áo để thay, nàng thử mở tủ quần áo ra, bất
ngờ thấy trong tủ dày đặc kín mít quần áo. Bên trái đều là quần áo của nam nhân,
tất cả đều là âu phục màu đen của hắn. Mà phía bên phải lại treo đầy quần áo nữ
nhân, từ áo khoác đến váy liền áo, lại có cả thắt lưng, áo ngủ, cái gì cần có
đều có, nàng chú ý tới một bên còn có vài bộ quần áo công sở.

Nàng chớp chớp mắt, như vậy xem ra hắn đã sớm có mưu đồ, muốn lừa mọi người
cùng nàng sống ở nơi này dài lâu.

Nàng chọn một bộ đồ công sở thanh nhã màu trắng ngờ, phát hiện mặt trên là
nhãn mới tinh, là đồ mới, lại liếc mắt nhìn những bộ quần áo khác, cho dù dùng
ngón chân để nghĩ cũng hiểu, quần áo nữ nhân trong này hoàn toàn là mới mua.

Nàng ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo thật dài bên dưới, không ngoài dự tính, bên
trong đầy đồ nội y phụ nữ, nàng tùy tay cầm một bộ, nhìn đồng hồ treo tường, còn
hơn hai mươi phút.

Túi xách và di động đều ở trong phòng trọ, bây giờ hai tay trống trơn đi làm
thật không quen, nàng thở dài, xoay người hướng ngoài cửa đi.

Ánh mắt xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh trong suốt nhìn về phòng bếp, chợt
nhìn thấy một tờ giấy nhớ, nàng không khỏi đi tới, có một chùm chìa khóa đè lên
tờ giấy, đẩy cái chìa khóa ra, đọc tờ giấy nhớ, thấy hắn ghi hắn đã giúp nàng
hủy hợp đồng thuê nhà, cũng đã thu xếp người chuyển hành lý của nàng đến đây
rồi.

Hắn cũng thật là nhanh quá đi, tuy rằng nàng cũng đã tính đến chuyện này,
nhưng cũng không ngờ là hắn lại hành động nhanh như vậy, những chuyện cần làm
ngay từ sáng sớm hắn đều đã sắp xếp xong.


Hắn đã chặn hết mọi đường lui của nàng, trong lòng nàng bỗng tức giận, tờ
giấy trong tay bị vò nát ném vào thùng rác, nàng cầm lấy cái chìa khóa đi hướng
cửa, xoay người đổi giày, thấy hành lý của mình đang để gần đó, còn có cái túi
Gucci.

Đi giầy, soi gương, nhìn thấy dấu hôn trên cổ rất rõ ràng, dù sao cũng phải
tìm thứ gì đó che đi một chút, nàng nhớ tới chính mình từng mua một cái khăn
lụa, hiện tại hẳn là đã đến lúc phát huy công dụng.

Nàng mở hành lý tìm, rất nhanh đã tìm thấy, khăn lụa quấn quanh trên chiếc cổ
mảnh khảnh, hoàn mỹ thắt thành nơ con bướm. Nàng cầm túi, lúc định khóa cửa mới
nhớ ra nơi này không cần chìa khóa, chỉ cần quẹt thẻ là được.

Đi bộ khoảng 10 phút, biển tạp chí xã hiện rõ trước mắt, đến văn phòng, thời
gian còn năm phút đồng hồ.

Nàng nhìn chằm chằm màn hình máy tính chậm rãi sáng lên, môi khẽ nhếch cong
lên một chút, nàng rốt cuộc có cần cảm tạ hắn cho nàng một căn hộ tiện nghi gần
chỗ làm như thế này không đây, cứ như vậy che giấu mọi người ở cùng một chỗ
sao……….

“Mân Huyên, chào buổi sớm!” Bên kia vang lên tiếng kéo ghế, là Kỉ Tích Vân
.

“Chào buổi sáng, Tích Vân.” Nàng quay sang gật đầu.

Kỉ Tích Vân mở túi xách, tìm kiếm một chút, một mặt ngẩng đầu nhìn nàng liếc
mắt một cái. “Mân Huyên, sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải tối qua không ngủ
ngon không?”


Đâu phải chỉ là ngủ không ngon, phải nói là một đêm không ngủ, nhớ tới chuyện
này trong lòng nàng như có lửa đốt, cộng thêm mặt đỏ tim đập, Mân Huyên vội quay
mặt đi tránh ánh mắt của Tích Vân, giả bộ tìm kiếm văn kiện, thuận miệng nói dối
“Có thể là bị cảm, tôi cảm thấy có chút không thoải mái thôi.”

Cách vách truyền đến tiếng mở ngăn kéo “A… tôi có thuốc cảm đây, cô uống một
viên nhé?”

“Không cần, Tích Vân, cám ơn cô, tôi không sao đâu.” Nàng khoát tay áo, mặt
càng đỏ hơn, cũng may hôm nay tóc buông xuống đã che đi khuôn mặt đang ửng hồng
của nàng.

Kỉ Tích Vân tựa hồ bắt đầu vùi đầu vào công việc, cách vách truyền đến tiếng
lách cách gõ bàn phím, nàng cũng im lặng, nhìn thời gian, hẳn là đã đến lúc tới
phòng Phùng Tĩnh Như.

Ra khỏi văn phòng, nàng đi thẳng tới địa điểm chụp ảnh bìa, thảo luận tới
trưa, giữa trưa nhận lời cùng nhiếp ảnh gia ăn cơm, buổi chiều cùng bàn bạc kết
quả

Bận rộn suốt một ngày, khi trở lại văn phòng đã là bốn giờ chiều, nàng ngồi
trên ghế, xoay người xoa chân đi giày cao gót, chạy một ngày, hiện tại hai chân
đau muốn chết.



DMCA.com Protection Status