Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 122: Bắt được môn chủ phía sau màn (1)



Ban đêm, tĩnh lặng không một tiếng động.

Nhưng trong không khí nóng bức làm cho người ta lo lắng.

Vợ chồng Đàm Vân Phi nằm trên giường lớn ở phòng ngủ, ngủ rất an ổn. Chỉ
có gió nhẹ thổi tới, lay động rèm cửa, mới có thể hé ra một chút ánh
sáng. Tôn Nhu lật người, đối mặt với cửa sổ, màn đêm yên tĩnh có chút
không bình thường.

Đột nhiên, cô gái xinh đẹp này nhíu nhíu
mày, từ từ tỉnh lại. Cô ngồi dậy, nhìn người đàn ông bên cạnh một cái,
lúc này mới cẩn thận vén chăn lên đi xuống giường. Đi đến trước tủ, rót
chén nước uống. Chất lỏng mát mẻ xuống bụng, quả nhiên cổ họng có chút
thư thái. Cô đang muốn trở về ngủ tiếp, ai ngờ vừa mới xoay người, bước
chân dừng lại.

Gió thổi bay rèm cửa một lần nữa, vải vóc
trắng như tuyết nhẹ nhàng di chuyển trên không trung, có thể thấy được
mơ hồ một ít cửa sổ thủy tinh lớn trong suốt, chẳng biết lúc nào bị
người khác mở ra? Cô nhớ lúc đi ngủ thì cửa sổ vẫn đóng. Đôi mày thanh
tú không tự chủ vặn lên, Tôn Nhu nhìn cửa sổ không một bóng người, trong lòng không hiểu có một loại dự cảm xấu.

Không biết đây có phải là giác quan thứ sáu của phụ nữ hay không?

Cái ý nghĩ này vừa mới lóe qua trong đầu, đột nhiên có cái gì đó bén nhọn
phá vỡ không khí yên tĩnh mà đến, mang theo thế như chẻ tre, rất mạnh.
Con ngươi Tôn Nhu bỗng chốc trợn to, một giây kế tiếp, liền phóng tới
mép giường.


“Phong…….Vân Phi, cẩn thận……….” Âm thanh hoảng sợ còn chưa nói hết.

Hàng loạt đạn đã bắn vào rơi rào rào như mưa, trong nháy mắt, mảnh kính bể
nứt thành bốn mảnh, trong không khí chỉ còn âm thanh của tiếng súng cùng âm thanh đồ vật rơi xuống đất.

Lúc tiếng súng vang lên Tôn
Nhu cũng đã sớm ngã xuống đất, ở trên mặt đất cô lăn một vòng, lưu loát
trốn đến được mép giường. Mà Đàm Vân Phi đang nằm ở trên giường, cũng
phút chốc đã mở mắt, không có một chút ngái ngủ, so với Tôn Nhu còn
nhanh hơn nằm úp sấp ở mép giường, bảo hộ Tôn Nhu ở phía dưới.

Kèm theo vài tiếng súng là tiếng trách mắng không rõ, còn có tiếng bước
chân vô cùng nhẹ, đang ở ngoài cửa di chuyển. Tròng mắt Đàm Vân Phi nhìn Tôn Nhu một cái, trầm giọng: “Đi.”

Anh che chở cho vợ di
chuyển ra bên ngoài, ám sát như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng không
phải là lần đầu. Nhưng mà lần này, tiếng động lớn như vậy, nghe tiếng
súng mà lòng người khiếp sợ thì có thể biết được, xem ra lần này người
kia đã quyết tâm, nhất định phải lấy được tính mạng của bọn họ.

Người làm ở Đàm gia nghe được động tĩnh, tiếng súng quá lớn, muốn không nghe
thấy cũng không được. Hôm nay Cửa ngầm đã nói rõ ôm quyết tâm đến cá
chết lưới rách, cũng không có một chút cố kỵ nào. Trong nhà mọi người
đều theo phản xạ chạy ra đại sảnh. Có mấy người muốn lao ra ngoài cửa,
nhưng mà mới vừa đến cửa, mặt hoảng sợ lui trở về. Chỉ thấy trong sảnh
lớn như vậy, đột nhiên có rất nhiều người mang súng đi vào, mới chuẩn bị lao ra cửa nhìn những người kia tiến từng bước vào, bọn họ liền lui một bước, họng súng kia đều nhắm ngay vào mấy người, cho nên trên mặt của
bọn họ đều lộ ra thần sắc hoảng sợ như vậy.


Đại sảnh lần nữa lâm vào hỗn loạn.

Đàm Vân Phi cùng Tôn Nhu mới vừa đi đến cầu thang, Đàm Vân Phi bảo hộ Tôn
Nhu ở sau lưng trên mặt chẳng dao động. Tựa như đã sớm dự liệu được cuối cùng sẽ có một ngày này. Tầm mắt hắn nhìn vào trên người đám người phía dưới, cầm đầu là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lông mi vặn lại, khuôn
mặt nghiêm túc, chỉ nhìn từ trên khuôn mặt, đoán chừng người này có ít
nhất hơn bốn mươi tuổi. Mặc dù không lộ ra vẻ trẻ tuổi, nhưng quả thật
đây là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Bà ta và Tôn Nhu có thể có hận
thù gì chăng?

Người phụ nữ kia giống như có cảm ứng, cũng
nhìn về phía bọn họ, nhưng ánh mắt của bà ta nhìn thẳng về phía Tôn Nhu
đang ở sau lưng của Đàm Vân Phi. Cho dù cách xa một đoạn như vậy, cũng
có thể cảm nhận được hận ý thấu xương trong ánh mắt của người phụ nữ đó, Tôn Nhu sững sờ, bước chân không tự chủ đi lùi về phía sau.

“Tôn Nhu.” Người phụ nữ kia kêu lên, dường như là nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta bước nhanh về phía hướng cầu thang, súng trong tay ở dưới ánh đèn
phát ra ánh sáng màu đen. Trong phòng những người làm thấy vậy, đều
không tự chủ kêu lên: “Phu nhân.”

Không đợi bọn họ có bất kỳ động tác gì, mới vừa định xông lên thì đám người kia liền giơ súng ngăn ở trước mặt bọn họ rồi.

“Bà định làm gì?” Đàm Vân Phi bước lên trước một bước, chắn ở trước mặt bà ta, không để cho bà ta có cơ hội đến gần Tôn Nhu.

Người phụ nữ kia không nhìn hắn cái nào, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”


Đàm Vân Phi sừng sững bất động, sắc mặt trầm xuống.

Sắc mặt của người phụ nữ kia cũng trầm xuống.

Mắt thấy không khí hết sức căng thẳng, ai ngờ lúc này Tôn Nhu đẩy Đàm Vân
Phi ra đứng dậy, ánh mắt của cô nhìn thẳng tắp vào người phụ nữ trước
mặt này, nghi ngờ hỏi: “Bà là ai?”

Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Tôn Nhu, hận ý trong mắt tựa như thủy triều mạnh liệt đánh úp đến, giấu cũng giấu không được. Nhưng cuối cùng phần hận ý này cũng hóa
thành hận ý thấu xương, lạnh lùng nhìn về phía Tôn Nhu nói: “Thậm chí
đến cả tao mà mày cũng không nhận ra, vậy thì kỹ thuật diễn xuất của mày càng ngày càng cao rồi đấy nhỉ? Sợ gian phu của mày biết những chuyện
trước đây mày đã làm có phải không? Nhưng mày giả bộ như vậy thì có tác
dụng gì? Hôm nay, tao muốn mày cùng xuống dưới với con trai của tao.”
(Người đàn bà kia hận Tôn Nhu nên mình chuyển sang cách xưng hô theo
kiểu hận thù)

“Con trai của bà?” Tôn Nhu cau mày, càng ngày càng không hiểu người phụ nữ này muốn nói gì.

Người phụ nữ này, chính là chủ nhân của Cửa ngầm?

“Con trai của bà là ai?” Đàm Vân Phi lạnh giọng hỏi.

Người phụ nữ này làm như nhớ ra cái gì đó, mặt lộ ra vẻ khổ sở, cùng hận ý,
trông càng dữ tợn. Bà ta thống thanh nói: “Tôn Nhu, người đàn bà độc ác
này, nếu mày còn có một chút lương tâm, thì ban đêm cũng không dám ngủ.
Là mày hại chết Dạ Huân, con trai tao, mày trả lại mạng cho nó!”

Tôn Nhu nghĩ thầm, Dạ Huân là ai?

Xem ra đến đây là để trả thù.

Đàm Vân Phi vẫn một mực nghiêng người đem Tôn Nhu bảo hộ ở sau lưng, nghe điều này, anh hỏi: “Rốt cục xảy ra chuyện gì?”


“Xảy ra chuyện gì?” Người phụ nữ kia cười to, nức nở vài tiếng cười, khóe
mắt lại có nước mắt lóe lên. Bà ta nhìn Đàm Vân Phi, không mang theo
chút tình cảm nói: “Anh muốn biết, tôi đây liền nói cho anh biết….” Bà
ta chỉ vào Tôn Nhu: “Người phụ nữ bên cạnh anh này, cô ta không ngừng
lấy chồng xuất sắc hơn, còn từng giết hai người chồng của mình. Một
trong số đó có con trai của tôi, con trai ngốc của tôi…”


ta vừa nói, vừa vỗ ngực của mình, cảm xúc cũng dần dần kích động. Trên
mặt, trong giọng nói tràn đầy khổ sở. “Dạ Huân của tôi, thậm chí nó
không kịp gọi tôi một tiếng mẹ, nó không biết tôi là mẹ của nó, cứ đi
như thế. Chính là mày, người phụ nữ ham hư vinh này, mày hại chết con
tao, tao muốn giết mày, tao sẽ báo thù cho Dạ Huân.”

Ánh mắt Đàm Vân Phi mãnh liệt.

Trong lòng Tôn Nhu cũng căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía dưới đại sảnh, mấy
người làm kia nhìn lại trên người, kinh ngạc và vẻ rung động không cần
nói cũng biết.

“Đi chết đi!” Ai ngờ lúc này người phụ nữ kia
kéo chốt bảo hiểm ra, Tôn Nhu nghe được âm thanh, nhanh chóng hồi phục
tinh thần lại, Đàm Vân Phi nhanh hơn cô một bước, giơ chân lên một cước
đá bay súng ở trên tay của người phụ nữ đó. Tốc độ cực kỳ nhanh, người
phụ nữ kia bởi vì chấn động nên cả thân thể lệch sang bên cạnh và súng
cũng rơi trên mặt đất.

Người phụ nữ đó cắn môi, trong mắt tràn đầy hận ý.

Đàm Vân Phi đột nhiên xoay người, đối với người sau lưng còn chưa tỉnh hồn là Tôn Nhu nói: “Chị dâu, chị không có sao chứ?”

Tôn Nhu lắc đầu một cái.



DMCA.com Protection Status