Ầm! Ầm! Ầm!
Chỉ có vài cường giả Nhân Hoàng công kích đánh trúng chiến xa của Tiêu Lãng, phần lớn công kích còn lại đều đánh vào bên trên vòng bảo hộ thành trì. Nhất thời liên tục có những tiếng nổ mạnh vang lên. Vòng bảo hộ với nửa cung tròn trên bầu trời phát ra bạch quang chói mắt. Kình phong mãnh liệt thổi vào trong thành, giống như một trận bão cấp mười nổi lên. Cũng có một số ít dư âm công kích hồn lực đánh vào trong các lầu các bên trong thành, khiến một loạt lầu các hóa thành bột phấn.
Bên dưới thành vô cùng náo loạn. Tất cả mấy trăm vạn võ giả cấp thấp đều chạy trốn khắp nơi, sợ hãi nhìn lên cuộc đại chiến trên bầu trời. Bọn họ rất sợ dư âm công kích của cuộc chiến đấu kia sẽ ảnh hưởng tới bọn họ. Đặc biệt là những tiểu thư nữ quyến của các đại gia tộc trong thành, sợ hãi đến mức liên tục kêu lên thành tiếng, ôm đầu chạy trốn khắp nơi. Tiếng tiểu hài tử khóc nỉ non cũng nối liền không dứt.
Hiển nhiên thành chủa Dạ Nguyệt Thành đã hạ quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào để bắt được Tiêu Lãng. Đừng nói ngộ thương mấy người, cho dù giết chết tất cả mọi người toàn thành, hắn cũng sẽ không tiếc.
Cho nên khi chiến xa của Tiêu Lãng lượn một vòng, bay sát phía dưới lầu các, những võ giả Nhân Hoàng này lập tức dừng công kích lại. Nhưng thành chủa Dạ Nguyệt Thành lại đi đầu đánh xuống một chưởng ấn, đồng thời quát lớn:
- Tất cả dừng lại làm gì? Bắt người này, bản thành chủ sẽ có thưởng. Bắt không được tất cả chết hết đi cho ta!
Khiếp sợ trước uy nghiêm của thành chủ Dạ Nguyệt Thành, những võ giả Nhân Hoàng này chỉ có thể cắn răng tiếp tục công kích. Chỉ có điều lực công kích lại yếu hơn một chút.
Dù sao sân viện nơi chiến xa Tiêu Lãng bay qua, phần lớn đều chính là gia tộc của bọn họ...
Chiến xa của Tiêu Lãng giống như quỷ mị, cực kỳ mơ hồ, tốc độ thật nhanh. Sức mạnh tấn công vừa yếu đi, hắn lập tức quay lại vô số lầu các, sau đó bỗng nhiên phóng thẳng về phía mấy trăm võ giả Nhân Hoàng đang ở trong không trung.
- Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới? Vòng bảo hộ chiến xa chí tôn nổ tung cho ta!
Nhìn thấy Tiêu Lãng vọt về phía bọn họ, Thành chủ Dạ Nguyệt Thành hoàn toàn không kinh hoàng, trái lại cực kỳ vui mừng. Hắn lập tức vận dụng tất cả hồn lực, hóa thành một chưởng ấn cực lớn liên tục đánh về phía chiến xa của Tiêu Lãng. Cho dù dưới chiến xa của Tiêu Lãng có vô số sân viện, hắn cũng không chút kiêng kỵ.
- Ngươi nói nổ là nổ sao?
Tiêu Lãng đứng ở phía trước chiến xa, khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười lạnh. Trong tay đã không tiếp túc rót năng lượng vào bên trong chiến xa nữa. Thảo Đằng trên người cũng thu vào. Liệt Thần Thủ ở tay phải đã sớm thu lại. Tinh quang trong mắt hắn sáng rực. Tu Di Giới ở tay trái lóe lên. Một thanh trường kiếm màu xanh dài 1 thước đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn.
Vào thời khắc thanh kiếm kia xuất hiện, Bát gia và Tiêu Phù Đồ đột nhiên cảm giác toàn thân cứng đờ, máu giống như đã bị đóng băng vậy. Hai người sợ hãi nhìn thanh kiếm kia, giống như nhìn thấy một con hung thú tuyệt thế lộ ra răng nanh.
Tiêu Lãng cầm thanh trường kiếm màu xanh trong tay, vung kiếm một cái trong không trung, sau đó bỗng nhiên vung lên một nửa cung tròn. Trường kiếm chém về phía trước. Cùng lúc đó hắn gầm lớn một tiếng:
- Vô Tình Kiếm Khí, chém!
Trong phút chốc, bầu trời Dạ Nguyệt Thành đột nhiên đông cứng lại!
Trường kiếm màu xanh kia vừa chém xuống, một kiếm khí màu xanh dài mấy chục ngàn mét đột nhiên xuất hiện ở phía trước trường kiếm.
Trong nháy mắt khi kiếm khí này vừa xuất hiện, mọi người đều cảm giác toàn thân lạnh cóng, máu bị đông cứng, trái tim cũng ngừng đập.
Kiếm khí tạo thành hình bán nguyệt, xem ra tốc độ rất chậm, từ từ bay về hướng mấy trăm võ giả Nhân Hoàng đang ở giữa không trung.
Điều vô cùng quỷ dị chính là, đại chưởng ấn của Thành chủ Dạ Nguyệt Thành và công kích hồn lực những cường giả Nhân Hoàng kia đánh xuống, dường như cũng trở nên chậm rãi khác thường.
Mấy trăm vạn người bên dưới thành, đều ngây người nhìn kiếm khí hình bán nguyệt trên bầu trời, một đường phá không rời đi, rất nhanh đã va chạm vào đại chưởng ấn kia.
Không có một tiếng nổ nào, không có tiếng động nào vang lên, thậm chí không có một chút chấn động nào!
Đại chưởng ấn với uy áp cường đại trên bầu trời đột ngột hóa thành hư vô. Kiếm khí hình bán nguyệt kia tiếp tục phá không rời đi. Trên đường tất cả công kích hồn lực gặp kiếm khí cũng hóa thành hư vô. Cuối cùng kiếm khí kia từ trong không trung lướt qua thân thể của mấy trăm người!
Điều khiến mấy trăm vạn người phía dưới cực kỳ nghi hoặc chính là, mấy trăm cường giả trong không trung, khi thể thể đối mặt với đạo kiếm khí kia công kích tới lại không hề nhúc nhích, trơ mắt nhìn kiếm khí kia lướt qua thân thể của bọn họ.
Kiếm khí chỉ lướt qua trong nháy mắt, Thành chủ Dạ Nguyệt Thành sợ hãi kêu lên thành tiếng:
- Thần binh chí tôn, không! Không...
Ầm ầm!
Vô số những tiếng động lanh lảnh vang lên giống như tiếng sắt chém vào dưa. Thân thể của mấy trăm vạn người trên bầu trời đột nhiên nổ tung ra. Tất cả thân thể bọn họ đều hóa thành thịt nát, biến thành một trận mưa máu, không ngừng bắn xuống mắt đất!
Tĩnh mịch!
Đúng vào lúc này, mấy trăm vạn người trong toàn thành trì, ngay cả tiểu hài tử cũng ngừng gào khóc. Tất cả ngây người nhìn lên trận mưa máu từ trong không trung rơi xuống, nhìn đạo kiếm khí kia tiếp tục phá không rời đi, cuối cùng chém lên trên vòng bảo hộ thành trì.
Ầm!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên. Vòng bảo hộ thành trì phát ra bạch quang chói mắt, lay động kịch liệt. Giờ phút này dường như cả toà thành trì đều đang lay động. Đất rung núi chuyển, những tiếng nổ vang khiến vô số người nhất thời ù tai không nghe được gì nữa. Rất nhiều võ giả bị sóng đả kích mãnh liệt trực tiếp bay ra ngoài. Các kiến trúc trong thành đều bị trùng kích sụp đổ. Bụi bay lên mù mịt.
Còn có rất nhiều võ giả vẫn nhìn chằm chằm vào trận mưa máu trên bầu trời, toàn thân đều run rẩy, hàm răng va vào nhau. Thậm chí có mấy người không tự chủ được, không khống chế...
Kiếm khí chém xuống, dài ba mươi ngàn dặm. Một chiêu kiếm khiến mười chín châu đều thấy ánh sáng lạnh!
Hơn năm trăm cường giả Nhân Hoàng, bao gồm cả hơn mười cường giả Nhân Hoàng thất, bát trọng, lại bị một chiêu kiếm đánh chết?
Tuy rằng trước khi Thành chủ Dạ Nguyệt Thành chết, lớn tiếng hét một câu thần binh chí tôn, nhưng vô số người vẫn không dám tin tưởng. Cho dù là thần binh chí tôn, làm sao có thể có lực công kích mạnh mẽ như vậy?
Bát gia và Tiêu Phù Đồ cũng không tin. Ánh mắt hai người trở nên mông lung. Tay Bát gia còn không ngừng run rẩy. Khuôn mặt lạnh như sông băng ngàn năm của Tiêu Phù Đồ không ngừng co rúm lại, giốn như nhìn thấy một tiểu hài cầm một huyền khí, một đao chém chết một Chiến Thánh...
- Vô Tình Kiếm quả nhiên hung tàn!
Thật ra, bản thân Tiêu Lãng cũng bị doạ. Tuy rằng Thanh Đế từng nói vô tình chi đạo của hắn có thể so sanh với đại đế, uy lực của Vô Tình Kiếm này cũng vượt xa so với thần binh chí tôn bình thường, võ giả Nhân Hoàng gặp phải Vô Tình Kiếm khí không chết cũng bị thương, nhưng hắn vẫn bị chấn động sâu sắc.
Nhưng giờ phút này mắt hắn lại sáng như sao. Có Vô Tình Kiếm này, thiên hạ còn nơi nào không thể đi? Chỉ cần không gặp phải cường giả Thiên Đế, ai có thể ngang hàng với hắn?
Vù!
Vào thời khắc này, truyền tống trận trong thành đột nhiên bắt đầu phát ra hào quang lấp lánh, khiến Dạ Nguyệt Thành đang yên tĩnh phải giật mình. Khi vô số võ giả trên quảng trường nhìn thấy mấy chục thân ảnh ngưng tụ lại, xuất hiện trong truyền tống trận, nhất thời đều vui mừng. Vô số người hô vang:
- Phủ chủ Dạ Sâm Phủ, nhanh chém chết tên này. Thành chủ Dạ Nguyệt Thành và tất cả cường giả Nhân Hoàng đã bị hắn giết chết!
Vèo!
Điều càng làm cho võ giả trong thành khiếp sợ chính là, bầu trời xa xa phía đông thành chợt có một dải lụa bảy màu phá không đến. Bên trên dải lụa này có một cường giả toàn thân bao phủ trong chiếm giáp màu ánh kim bay vút lên trời vượt qua hư không lao tới. Tốc độ kia lại còn nhanh hơn so với chiến xa của Tiêu Lãng gấp mấy lần.
- Cường giả Thiên Đế!
Phủ chủ Dạ Sâm Phủ và một đám cường giả Nhân Hoàng xuất hiện trong truyền tống trận, Tiêu Lãng cũng không để ở trong lòng. Nhưng khi nhìn thấy cường giả Thiên Đế từ phía đông lao tới, hắn đã bị dọa. Bát gia và Tiêu Phù Đồ lại càng cả kinh, sắc mặt như tro tàn. Cường giả Thiên Đế đã đến, bọn họ còn có thể trốn được sao?
- Võ giả Vưu Gia đã chết, ân oán Dạ Sâm Phủ chấm dứt, việc này coi như kết thúc ở đây!
Tiêu Lãng gầm thét một tiếng. Dưới ánh mắt chấn động của Bát gia và Tiêu Phù Đồ, hắn thu hồi chiến xa Thiên Cơ. Thảo Đằng lao ra quấn chặt lấy thân thể của Tiêu Phù Đồ và Bát gia. Sau đó hai tay Tiêu Lãng vung lên trong không trung, lại xé rách không gian mang theo hai người vọt vào trong hư không, biến mất không thấy tung tích nữa!