Yêu Giả Vi Vương

Chương 484: Phát hiện ra Tiêu Lãng



- Vẫn không tìm được Tiêu Lãng sao?

Trong một nơi sa hoa tại Thạch Đế Thành, công tử Phá Hài ôm một quý phụ xinh đẹp, cau mày. Trên mặt hắn đã có chút thiếu kiên nhẫn.

Đã qua hơn bốn tháng, tốn mấy ngàn huyền thạch, vận dụng nhiều tài lực nhân lực như vậy, nhưng vẫn không tìm được một người? Hắn đối với thủ hạ tuy rằng rất ôn hòa, nhưng khó tránh được có chút tức giận.

Phía bên Phá Thiên phủ đã truyền tin lại đây, phụ thân hắn đã đi đưa đầu sơn phỉ núi Mê Tung và lễ vật. Thật ra Âu Dương gia đã thu nhận, nhưng không có bất kỳ biểu thị gì. Vừa không có biểu thị muốn truy cứu, cũng không có biểu thị sẽ không truy cứu. Một câu truyền lời cũng không có.

Điều này lại làm Phủ chủ Phá Thiên phủ lo lắng. Nếu như gia tộc Âu Dương ghi hận việc này, cho dù hiện tại không truy cứu, sau đó nếu như Phá Thiên phủ xảy ra chuyện gì, Âu Dương gia nói câu nói, Phá Thiên phủ vẫn phải xong đời.

Công tử Phá Hài cũng có chút cấp bách. Tuy rằng hắn không muốn làm phủ chủ, nhưng hắn là người của Phá gia, làm sao có thể không để ý được?

Chỉ có điều Âu Dương gia không có phản hồi, hắn chỉ đành tìm kiếm Tiêu Lãng, nhờ Tiêu Lãng đi tìm tiểu thư Âu Dương.

Phạm vi tìm kiếm đã được mở rộng tới phủ vực lân cận, nhưng cũng không nhìn thấy Tiêu Lãng đi tới phủ vực lân cận. Điều này chứng tỏ hắn vẫn ở trong Thạch phủ. Vấn đề là không tìm được người. Điều này khiến công tử Phá Hài có chút đau đầu.

Phá Thục thủ hạ của công tử Phá Hài, liếc mắt một cái thấy sắc mặt Phá Hài khó coi, có chút lo lắng không yên nói:

- Công tử, tất cả thành thị Thạch phủ đều đã tìm kiếm. Ta nghi ngờ Tiêu công tử có khả năng ẩn nấp tại nơi sơn dã bên ngoài để tu luyện. Hắn đã đổi được mấy ngàn huyền thạch tại Tu La Điện trong Phá Ma Thành!

- Đang tu luyện sao?

Công tử Phá Hài trầm ngâm.

Tiêu Lãng tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma. Trên người có rất nhiều huyền thạch như vậy, thật ra cũng không loại trừ khả năng hắn đang tu luyện.

Công tử Phá Hài buồn bực phất phất tay, nói:

- Đi xuống đi, khiến người ta tiếp tục tra xét. Cho dù hắn ẩn nấp ở nơi sơn dã bên ngoài tu luyện, cũng phải tìm ra hắn.

- Công tử còn có một chuyện nữa!

Phá Thục không lui xuống, trái lại cau mày nói:

- Trong khoảng thời gian này, chúng ta còn phát hiện ra có một nhóm người, cũng đang tìm người ở xung quanh. Ngày hôm trước, người của chúng ta lén lút trói một người lại. Kết quả phát hiện bọn họ lại là người của Hắc Lân phủ, cũng đang tìm kiếm... Tiêu Lãng. Không biết bọn họ nhận được tin tức từ đâu. Hơn nữa chúng ta tới Tu La điện kiểm tra, thấy nhiệm vụ đuổi bắt Tiêu Lãng, tiền thưởng cũng đã tăng lên tới một ngàn viên huyền thạch!

- Còn có việc này sao? Lẽ nào lão già Hắc Hà kia biết Tiêu Lãng có một chiếc thuyền Thiên Cơ cao cấp, nên muốn cướp vào trong tay? Bằng không làm sao có thể đưa ra cái giá trên trời như vậy?



Công tử Phá Hài cả kinh, ánh mắt lóe lên, lập tức nói:

- Tăng thêm nhân thủ, để ý đám người của Hắc Hà. Tiêu Lãng không thể xảy ra chuyện gì, bằng không chúng ta nhờ ai đi truyền lời cho tiểu thư Âu Dương đây?

Phá Thục lập tức lui xuống an bài. Trên mặt công tử Phá Hài cũng đầy vẻ lo lắng. Hắn nằm xuống, gối đầu lên trên đùi của quý phụ kia, nhắm mắt lại. Quý phụ kia rất hiểu chuyện, duỗi ra hai bàn tay day huyệt thái dương cho công tử Phá Hài.

Hưởng thụ sự hầu hạ của quý phụ kia, công tử Phá Hài nhanh chóng ném chuyện phiền lòng sang một bên, một tay ôm lấy cổ của quý phụ kia kéo xuống hôn một hồi. Hai tay hắn cũng không hề ngừng nghỉ, làm cho thân thể của quý phụ kia khẽ run, tóc mai ngổn ngang, hơi thở trở nên gấp gáp.

Nhìn thấy hai tay công tử Phá Hài đã đưa vào trong áo lót của mình, quý phụ kia rõ ràng có chút thẹn thùng khẽ xoai ngươi, không chịu, giận dữ nói:

- Công tử, ta không được. Hiện tại đang là ban ngày!

- Giả vờ thuần khiết cái gì, phía dưới của nàng không phải đã ướt rồi sao?

Khóe miệng công tử Phá Hài cong lên lộ ra một nụ cười đầy tà khí. Một tay vòng vào phía dưới váy, quả nhiên tìm thấy một mảnh trơn trợt. Hắn cười hì hì nói:

- Tình cảm thiếu nữ đều là thơ, tình cảm thiếu phụ đều ẩm ướt, cổ nhân đúng không lừa ta!

Ngay thời điểm công tử Phá Hài chuẩn bị gia tăng mức độ, bắt đầu công thành rút trại, Phá Thục ở bên ngoài lại hoảng hốt cuống quít trực tiếp phá cửa vào, khiến quý phụ sợ hãi giật nảy người, cuống quít che che đậy đậy, xấu hổ chạy vào hậu viện.

Công tử Phá Hài lại không trách Phá Thục. Bởi vì hắn hiểu Phá Thục, không phải là chuyện lớn, Phá Thục tuyệt đối không dám liều lĩnh như vậy.

- Vừa nhận được tin tức truyền đến. Đã tìm được Tiêu Lãng ở phía bắc Thạch Nhai Thành. Người của chúng ta truyền tin nói, người của Hắc Hà đang truy sát Tiêu Lãng!

Phá Thục nhanh chóng bẩm báo. Mắt công tử Phá Hài lập tức sáng đến dọa người. Hắn không kịp để ý chỉnh đốn lại y phục, thân thể đã bắn ra ngoài, gầm thét:

- Điều người, bảo bọn họ lập tức truyền tống tới Thạch Nhai Thành. Lão chó già Hắc Hà kia, nếu người của ngươi dám chém Tiêu Lãng, bản công tử sẽ chém tất cả người của ngươi, vẫn đi ngủ với mẹ ngươi nữa!

Không cần công tử Phá Hài hạ lệnh, Phá Thục đã sớm truyền tin cho tất cả võ giả Phá Thiên phủ ở trong Thạch phủ. Vô số người từ các trong thành trực tiếp đi Truyền Tống Trận tới Thạch Nhai Thành.

Công tử Phá Hài phá không rời đi, rất nhanh đã đến bên ngoài Truyền Tống Trận. Dường như hắn còn chưa yên tâm, quay về phía một gã hộ vệ quát lên:

- Đi truyền tin cho công tử Thạch Ngọc các ngươi, bảo hắn điều mười võ giả Nhân Hoàng đi Thạch Nhai Thành. Một bằng hữu của ta bị người ta chém. Nói công tử Thạch Ngọc cứ việc điều người tới. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, Phá Hài ta sẽ dốc hết sức đảm đương!

Truyền Tống Trận lập tức sáng lên, truyền tống công tử Phá Hài rời đi. Hộ vệ kia cũng lấy tốc độ nhanh nhất truyền tin cho công tử Thạch Ngọc ở Thạch phủ.

Rất nhanh Thạch Đế Thành cũng trở nên náo nhiệt. Công tử Thạch Ngọc, Nhị công tử Thạch phủ, quyền thế chỉ đứng sau thiếu phủ chủ dẫn theo hơn mười cường giả Nhân Hoàng, còn có mấy trăm võ giả Chư Vương đỉnh phong truyền tống đi Thạch Nhai Thành.



Công tử Phá Hài ở phía đông Thiên Châu, rõ ràng có danh tiếng xấu, chuyên quyến rũ qua lại với các quý phụ. Rất nhiều công tử nhân vật lớn bị hắn cho đội nón xanh. Ví dụ như đại ca của Thạch Ngọc, thê tử của thiếu phủ chủ Thạch phủ đã từng hắn bị đùa bỡn qua.

Nhưng bản lĩnh và thủ đoạn của người này cũng nổi tiếng ở phía đông Thiên Châu. Hắn mười tuổi đã bắt đầu lặng lẽ lập ra một thương hội. Hơn mười năm trôi qua, thương hội này lớn mạnh trở thành thương hội lớn nhất phía đông Thiên Châu, giàu nứt đố đổ vách, có mạch mỏ, thủ hạ cường giả nhiều như mây.

Cho nên công tử Phá Hài cho dù rõ ràng có tiếng xấu, nhưng giờ phút này hắn hiệu lệnh một tiếng, công tử Thạch Ngọc lập tức dẫn người tới. Hơn nữa xem ra rất hưng phấn, dường như có thể khiến công tử Phá Hài nợ ân tình, hắn rất hài lòng.

Thạch Nhai Thành là một tiểu thành, cũng không có quá nhiều cường giả. Hộ vệ mạnh nhất trên quảng trường cũng chỉ là võ giả Chư Vương tam trọng. Bình thường cũng rất ít cường giả đi qua đường này. Nhưng hôm nay tất cả hộ vệ trong thành đều bị dọa.

Truyền Tống Trận liên tục sáng lên. Vô số võ giả Chư Vương đỉnh phong vọt tới. Sau đó lại có mấy võ giả Nhân Hoàng cảnh đến. Tất cả ở trong thành chờ xuất phát. Ánh mắt bọn họ tập trung vào Truyền Tống Trận, rõ ràng đang chờ người.

Vèo!

Truyền Tống Trận lại một lần nữa sáng lên. Công tử Phá Hài và Phá Thục vừa xuất hiện ở trong thành, mấy trăm người kia lập tức quỳ một chân xuống, hành lễ nói:

- Tham kiến công tử!

- Đi!

Công tử Phá Hài phất tay gầm thét một tiếng. Tu Di Giới trong tay lóe lên. Một chiếc chiến xa hoa lệ xuất hiện ở phía trước. Hắn phi thân lên trên chiến xa dẫn theo mấy trăm cường giả lần lượt phóng về phía bắc.

Cũng không lâu lắm, người của công tử Thạch Ngọc cũng tới. Sau khi hỏi rõ ràng phương hướng đám người công tử Phá Hài rời đi, bọn họ lập tức phóng lên trời, tiến về phía bắc.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại xuất động nhiều cường giả như vậy? Mười mấy cường giả Nhân Hoàng. Gã nào xui xẻo lại trêu chọc hai đại công tử Phá Hài và Thạch Ngọc chứ?

Trong phủ thành chủ tiểu thành có một cường giả Nhân Hoàng nhất trọng bay ra. Hiển nhiên người này là thành chủ thành này. Mắt hắn lóe lên một lát, lập tức quát lớn:

- Quân trong thành phủ, ngoại trừ người canh giữ thành, còn lại tất cả đi theo ta!

Trong thành không có nhiều cường giả, nhưng quân trong phủ tương đối nhiều, có tới mấy vạn. Mấy ngàn người ở lại thủ thành, còn lại phóng về phía bắc.

Đám võ giả cấp thấp trong thành không ngừng sợ hãi, túm năm tụm ba tụ tập trung một chỗ, bàn tán sôi nổi, suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì.

Tại một nơi hoang vắng ở phía bắc thành thực sự xảy ra chuyện lớn.

Mấy trăm võ giả đang truy sát một chiếc chiến xa. Hai người ngồi trên chiến xa chính là Tiêu Lãng và Thanh Minh. Mà dẫn đầu mấy trăm võ giả kia lại là một tiểu thư xinh đẹp, Hắc Kỳ Nhi, người quen cũ của Tiêu Lãng. Bên cạnh còn có hai võ giả Nhân Hoàng.

Trên mặt Tiêu Lãng cũng không mấy kinh hoàng. Hắn ẩn nấp tu luyện mấy tháng, bị người phát hiện cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là, tìm được mình lại là người của gia tộc Hắc Lân? Các nàng làm sao biết được mình đang ở Thạch phủ? Hơn nữa còn có thể phát hiện chính xác sơn động nơi mình ẩn thân?

DMCA.com Protection Status