Edit: Phong
Beta: Pracell
********************
Sát khí, đó là một loại sát khí ẩn giấu vô thanh vô tức.
Ánh mắt xanh biếc kia, chính là ma quỷ nơi thảo nguyên.
Sói, vô số sói hoang nơi thảo nguyên.
Trời! Âu Dương Vu Phi hít một hơi khí lạnh. Sói, động vật độc ác tàn nhẫn nhất thảo nguyên.
Chọc cái gì không chọc lại chọc đến bọn này.
Khóe miệng vô thức co rút, da đầu Âu Dương Vu Phi run lên, mắt lướt nhìn chung quanh một vòng.
Con ngươi xanh biếc ẩn ẩn chi chít trong bụi cỏ, chớp lại chớp một cái, vây thành hình tròn xung quanh bọn họ.
Mà ở phía xa xa kia, lại nghe thấy tiếng động của đàn sói, vốn di chuyển nhẹ nhàng vô thanh vô tức, từng bước từng bước tiến lại, càng lúc càng gần.
Âu Dương Vu Phi nghe thấy tiếng động ấy, cơ hồ muốn khóc.
“Lưu Nguyệt, sói! Trời ạ, sao lại nhiều sói như vậy? Chúng ta đang bị bao vây.”.
Âu Dương Vu Phi truyền âm nhập mật, thanh âm mang theo sự bi phẫn cùng cực, chúng ta đang bị bao vây, mới nghe tưởng như chỉ là lời nói quá lên.
Một con sói không sao cả, mười con sói cũng không vấn đề, nhưng hơn trăm con sói, đây lại là chuyện lớn.
Mà hiện tại, căn cứ theo tiếng nghe được từ bước chân sàn sạt dẫm lên cỏ, hoàn toàn không thể đoán được đàn sói này đông đến cỡ nào.
Hiện tại hắn chỉ có thể khẳng định, đây chắc chắn là một bầy rất đông.
Âu Dương Vu Phi muốn khóc, lần đầu tiên trong đời muốn khóc. Cái gọi là mới ra hang hổ lại vào hang sói, hiện tại hắn cảm nhận được rất sâu sắc.
Bóng đêm mù mịt, mang theo vẻ tăm tối quyến rũ.
Con ngươi xanh biếc u ám mang theo tầng tầng sát khí.
Sống lưng thẳng tắp, Lưu Nguyệt vẫn tiếp tục thêm củi vào đống lửa, không hề ngẩng đầu.
Ánh lửa tỏa ra ánh sáng đỏ rực, chiếu lên khuôn mặt nàng.
Lúc Âu Dương Vu Phi nhìn thấy ánh mắt xanh biếc u ám kia, nàng cũng nhận ra được, chúng thuộc loài dã thú nguy hiểm.
Nhưng mà, nàng chưa kịp động đậy, bọn chúng đã đi đến bao vây hai người.
Bọn họ chỉ có hai người, còn bên kia quân địch lại rất đông.
Giữa đêm hè nóng bức, mà tại nơi này lại lạnh giá như băng.
Xuyên qua ánh lửa, Lưu Nguyệt nhìn thấy hình dáng đàn sói hoang trong bụi cỏ.
Đàn sói thân xám, mạnh mẽ, đường cong mềm mại, là loài có cơ thể phối hợp công thủ hoàn hảo đáng kinh ngạc, con ngươi hung tàn, tham lam, đang tiến lại gần vây lấy bọn họ.
Sói, tuy không phải loài to lớn mạnh mẽ nhất.
Nhưng lại là loài khó đối phó nhất.
Lưu Nguyệt hiểu rất rõ chúng lợi hại bao nhiêu.
Thân ảnh màu xám dần dần lộ ra giữa bụi cỏ cao, từng bước tiến tới gần.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, con ngươi u ám kia càng tỏa ra sát khí rợn người.
Con ngươi xanh biếc bị ánh lửa nhuộm thành đỏ thẫm, miệng mở rộng lộ ra răng nanh trắng lóa dày đặc khiến người khác run sợ.
Ánh lửa bập bùng chiếu rọi bầy sói chung quanh.
Thân hình chưa động, nhưng sát khí đã tràn ra quanh thân.
Nhè nhẹ âm trầm, giống như Diêm La địa ngục.
Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm con sói đầu đàn, sát khí tản ra bốn phía.
Lúc con sói đầu đàn đối diện với Lưu Nguyệt sát khí đầy mình, bước chân chậm dần, rồi dừng lại.
Dã thú, vốn rất nhạy bén.
Sát khí của Lưu Nguyệt rất mạnh mẽ, khiến cho nó cảm nhận được nguy hiểm, một sự uy hiếp thực sự.
Con sói đầu đàn đứng lại, đám sói phía sau như nhận được chỉ thị, cũng lập tức dừng lại.
Quây xung quanh đống lửa, lạnh lùng mắt đối mắt với Lưu Nguyệt.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Âu Dương Vu Phi táp miệng, truyền âm nhập mật cho Lưu Nguyệt: “Làm sao bây giờ?”.
Cứ đối đầu như vầy không phải biện pháp hay.
Dù hiện tại con sói đầu đàn vẫn bất động, nhưng đám sói phía sau vẫn tiến đến càng ngày càng nhiều.
Bọn họ vẫn đang trong hiểm cảnh.
Lưu Nguyệt vẫn bất động không trả lời.
Ánh mắt vẫn tập trung nhìn con sói đầu đàn.
Trong đêm trăng không tiếng động, hai luồng sát khí đối đầu gay gắt.
Mà dưới ánh lửa, Lưu Nguyệt chậm rãi vươn tay, ở chỗ góc áo làm hai động tác tay.
Âu Dương Vu Phi nhìn thấy, lập tức hiểu ra.
Thân hình còn chưa kịp động, tay đã bắt đầu hành động.
Nhanh tay nhặt lên đám củi còn thừa bên đống lửa làm thành cây đuốc lớn.
Thêm nhiều, thêm nhiều củi nữa hình thành một quả cầu lửa cực lớn.
Đàn sói nhìn thấy động tác của Âu Dương Vu Phi, không ngừng gầm gừ, ở trong bóng đêm tĩnh lặng lại càng thêm ghê rợn.
Con mồi ở ngay trước mặt, đàn sói có phần không kiềm chế được.
Có điều, dưới sát khí lạnh như băng của Lưu Nguyệt, con sói đầu đàn không nhúc nhích, những con sói khác đành cố sức kiềm chế lại.
Tuy thân hình không động, nhưng con ngươi xanh biếc dữ tợn không ngừng dõi theo Âu Dương Vu Phi.
Động tác của Âu Dương Vu Phi rất nhanh.
Con sói đầu đàn đang đối đầu với Lưu Nguyệt.
Nhưng nếu sát khí của Lưu Nguyệt bị dao động, bọn họ nhất định sẽ bị vạn sói xé xác.
Tốc độ rất nhanh, quả cầu trong tay Âu Dương Vu Phi càng lúc càng lớn, rồi lại buộc chặt hai cái.
“Đi!” Ngay tại lúc Âu Dương Vu Phi buộc chặt quả cầu lửa lại, Lưu Nguyệt quát nhẹ một tiếng, thân hình nhảy lên trên không, xoay người một cái, hướng phía ngược lại với con sói đầu đàn chạy đi.
Ngay tại thời khắc đó, con sói đầu đàn vẫn bị sát khí của Lưu Nguyệt chế trụ.
Nhịn không được cảm giác tức giận khi bị con người áp chế, một tiếng sói tru phá không mà ra, vang vọng trong đêm trăng.
“Ngao ô……………..” Đàn sói gào thét, tiếng vang tám hướng.
Mà ngay trong tiếng gào thét ấy, Lưu Nguyệt đã bị quây vào vòng vây của đàn sói.
Trường kiếm trong tay vung lên, mạnh mẽ chém xuống chặn đường đàn sói.
Mà ở phía sau, Âu Dương Vu Phi đã ngay lập tức đến hỗ trợ bên cạnh.
Hai cây đuốc trong tay vung lên mang theo sức mạnh, vung mạnh về phía Lưu Nguyệt.
Ánh lửa cực nóng, thế tới rào rạt.
Đàn sói gào thét, nhảy vọt về hướng hai người.
Lưu Nguyệt lọt vào giữa đàn sói, mi không chớp, mắt không nháy, một thân sát phạt ngập trời.
Nàng vừa giơ tay nhấc chân, trường kiếm vung lên, màu máu đỏ tươi bắn ra tung tóe, từng con sói lần lượt ngã xuống.
Không có động tác dư thừa, không có chiêu thức hoa mỹ.
Chỉ có một kích mất mạng.
Sát khí lạnh thấu xương, gặp phật giết phật, gặp thần chém thần.
Một thân lạnh như băng, vẻ mặt kiên quyết.
Lưu Nguyệt vung trường kiếm mở một đường máu, hướng phía trước xông ra.
Toàn thân như một pho tượng sát thần.
Phía sau, hai quả cầu lửa của Âu Dương Vu Phi bay múa, yểm trợ phía sau Lưu Nguyệt.
Đàn sói bị Lưu Nguyệt giết đỏ cả mắt, mùi máu tanh lan tràn dày đặc trong không khí, khiến cho chúng bắt đầu trở nên điên cuồng.
Dùng đủ các tư thế với tốc độ cực nhanh xông tới Lưu Nguyệt.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy hai tay vung mạnh, quả cầu lửa bay lên đập xuống người con sói.
Lửa cực nóng thiêu đốt da lông, sức nóng hừng hực khiến bầy sói tản lùi lại phía sau.
Một trước một sau, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi trong vòng vây của bầy sói mở một đường máu, xông ra phía trước.
Tốc độ của đàn sói rất nhanh, một con ngã xuống, lập tức có một con khác xông lên thế chỗ.
Dã thú vốn có bản tính tấn công bầy đàn.
Có điều, người chúng đối đầu lúc này lại là Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi lúc này tuy bị thương, nhưng kĩ năng vẫn rất thuần thục.
Còn Lưu Nguyệt, tuyệt đối là vua sát phạt. Chiêu thức cùng sát khí sắc bén, hai người hỗ trợ lẫn nhau xông ra ngoài vòng vây.
Đây tuyệt đối không phải là con mồi ngon lành của đàn sói, mà là sát thần.
Máu tanh văng khắp nơi, thi thể của đàn sói hoang nằm la liệt trên đất.
Mở thẳng một đường máu, Lưu Nguyệt từng bước lui ra phía sau, duỗi tay ra cầm lấy cây đuốc lớn trong tay Âu Dương Vu Phi.
“Mau!” Lạnh như băng ném ra một chữ.
Cùng lúc đó, Âu Dương Vu Phi rất nhanh ném quả cầu lửa trong tay, ôm lấy Lưu Nguyệt, thân hình lóe lên, vận kinh công bay vào bóng đêm trước mắt.
Tốc độ chạy của Lưu Nguyệt nhanh, nhưng tuyệt đối không theo kịp khinh công của Âu Dương Vu Phi.
Đảo mắt một cái, hai người đã hòa vào trong bóng tối.
Cho dù đàn sói trong nháy mắt đã đuổi theo, nhưng cũng không thấy được tung tích hai người.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, trên mặt đất còn lộ rõ sát khí quẩn quanh chưa tan, cùng với mấy chục xác sói, máu nhiễm đỏ cả cây cỏ.
Ánh mắt xanh biếc lóe lên trong đêm tối.
“Ngao ô……………………..” Con sói đầu đàn giương đầu, tru lên một tiếng.
Tiếng tru vang vọng, xuyên không phá mây, hướng thẳng lên trời.
“Ngao ô………………….” Đàn sói lập tức ngửa đầu tru theo.
Dưới đêm trăng mùa hạ, tiếng sói tru không khỏi tiếng người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Tru một tiếng giận dữ, đàn sói lập tức quay đầu, đuổi theo hướng Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi chạy đi.
Bóng đêm tràn ngập, một màu đen tăm tối.
Bay nhanh mà đi, dưới đêm trăng, Âu Dương Vu Phi mang theo Lưu Nguyệt, tốc độ có thể so sánh với thiên lý mã.
Trong nháy mắt đã bỏ rơi đàn sói lại phía sau.
Nhưng mà Âu Dương Vu Phi cũng không dám sơ suất, chạy thẳng nửa canh giờ mới dám dừng lại.
“Không thấy chúng đâu, có lẽ đã bỏ đi rồi.” Buông Lưu Nguyệt ra, chân Âu Dương Vu Phi mềm nhũn, gục xuống cỏ.
Nội thương của hắn còn chưa điều trị khỏi hẳn. Vừa rồi lại liều mạng mà chạy, quả thật đã là quá sức.
Nội lực tích lũy được, cũng đã tiêu tán sạch sẽ.
Lưu Nguyệt đứng trên cỏ, mặt nhìn Âu Dương Vu Phi gục bên dưới, không nói gì.
Sau liền ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía bọn họ vừa chạy trốn khỏi.
Há miệng để thở, Âu Dương Vu Phi nhìn lưng Lưu Nguyệt, lên tiếng hỏi: “Lưu Nguyệt, sao nàng không trực tiếp giết con sói đầu đàn, như vậy sẽ dễ dàng hơn?”.
Giết thủ lĩnh, khiến cho đám quân không có người chỉ huy, đây vốn là thủ đoạn Lưu Nguyệt quen dùng.
Thế nhưng hôm nay không làm vậy, lại quay đầu bỏ chạy?
Đưa lưng về phía Âu Dương Vu Phi, thanh âm của Lưu Nguyệt rất lạnh: “Muốn chết ngươi cứ việc giết nó.”
Dã thú không thể có tâm địa gian xảo như con người.
Nếu khi nãy nàng giết con sói đầu đàn, chỉ sợ đàn sói bây giờ lâm vào cảnh không có thủ lĩnh, vô cùng điên cuồng, hai người sẽ không thể thoát thân như vậy.
Cái loại cùng chung mối thù này, nàng không muốn lĩnh ngộ lần thứ hai.
Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt nói thế, khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng phản bác.
Hắn có cảm giác, về phương diện này, Lưu Nguyệt hiểu biết nhiều hơn hắn.
Lau mồ hôi trên trán, Âu Dương Vu Phi giang hết chân tay nằm trên cỏ: “Đủ kích thích. Biển lửa, đá lớn, đầm lầy, sói. Không biết lần sau còn gặp được thứ gì trên thảo nguyên này nữa. Thật thú vị!”.
Tay chân giang rộng, Âu Dương Vu Phi phóng đãng thốt ra một câu.
Hắn tung hoành trên thảo nguyên lâu như vậy, cũng chưa gặp được những tình huống ấy.
Thảo nguyên, gặp được những chuyện này, cũng thật thú vị.
Nghe thấy lời nói mát mẻ của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt lạnh lùng quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi đang thả lỏng toàn thân: “Hành trình về sau nhất định sẽ càng thú vị.”.
Lời nói lạnh như băng, mang theo hơi thở âm trầm.
Âu Dương Vu Phi nghe xong không khỏi sửng sốt, nhìn Lưu Nguyệt cười nói: “Sao nàng lại biết?”.
Lời vừa nói ra, chợt nghe tiếng sói tru từ rất xa truyền lại.
Âu Dương Vu Phi nhất thời bật người ngồi dậy, rất nhanh thu hồi lại vẻ cà lơ cà phất trên mặt: “Không phải chứ?”.
Thanh âm này…………….như đang hướng tới chỗ bọn họ!
“Ngao ô…………….”
Ngay trong lúc hắn đang nói, đàn sói không ngừng rống lên từng tiếng ghê rợn, phóng lên trời cao, vang vọng khắp thảo nguyên, khiến cho người ta dựng tóc gáy.
Gương mặt Âu Dương Vu Phi bắt đầu co rút.
“Sói, cực giỏi trong việc lần theo dấu vết, thù sâu, giết một con trong đàn liền truy đuổi ngàn dặm, không giết chết đối phương thề không bỏ qua.”.
Thanh âm lạnh như băng vang lên, Lưu Nguyệt lạnh lùng đứng dậy.
Đây mới là loài sói đáng sợ nhất nơi này.
Tình cảm của loài sói vô cùng kiên trinh, năng lực cũng xuất chúng vô cùng, thân thể mạnh mẽ, săn mồi lợi hại.
Đây đều là những đặc tính Lưu Nguyệt yêu thích. Nếu hỏi nàng thích động vật nào nhất, khẳng định chính là sói.
Có điều, trong tình cảnh hiện giờ, những điểm Lưu Nguyệt yêu thích ấy, giờ lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
Trốn ra khỏi vòng vây của chúng không khó, có điều trốn khỏi vòng truy đuổi của bọn chúng mới là mục tiêu của nàng.
“Chết tiệt, sao nàng không nói sớm……………….?”
Bật người đứng lên, Âu Dương Vu Phi mới nói được nửa câu liền đem nuốt trở lại.
Còn nói thế nào nữa?
Chẳng lẽ vừa rồi bọn họ có thể phá được vòng vây mà không giết con sói nào sao?
Giết, tất nhiên là phải giết.
Bị truy đuổi, cũng là chuyện tất nhiên.
Nghe tiếng tru truyền đến từ phía xa, Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái.
Quay đầu. Xoay người. Chạy!
Không nghĩ đến đàn sói đang đuổi theo, cứ như vậy mà chạy.
Dù sao thảo nguyên rộng lớn, thuận lợi chạy loạn.
Trời quang trăng sáng, thật sự là một đêm đẹp.
Mà ngay tại thời điểm Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi đang chạy trốn đàn sói, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ bên kia dẫn đầu ba nghìn tinh binh đang đợi đại hỏa tắt.
Nơi này đất đen không có một ngọn cỏ, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, nhưng cũng tắt rất nhanh.
Một khắc trước vẫn là đại hỏa thấu trời, một khắc sau đã tắt rụi.
Vượt qua đất đen, tiến tới cửa khe núi.
Không hề có lấy một binh mã Hung Nô ở đây.
Hiển nhiên là binh mã Hung Nô cho rằng không có người nào có thể sống mà đi khỏi nơi này, cho nên, nơi này không cần để ý đến, như vậy cũng tránh cho Thu Ngân chút phiền phức.
Mọi người ra sức đẩy tảng đá chắn đường, tạo ra một khe hở. Trong sơn động có rất nhiều dấu vết người đi đến, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đề cao cảnh giác, lập tức một đường tiến vào trong động lần theo dấu vết.
Ánh sáng dần dần hiện ra, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ cuối cùng cũng thoát khỏi sơn động, nhưng mà nghênh đón bọn họ lại là sườn dốc, đầm lầy, dấu vết lửa cháy cùng dấu chân của bầy sói.
Nhìn thấy đống lửa bị bới lung tung, xung quanh có dấu chân của hơn một nghìn con sói, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ im lặng, sắc mặt trắng bệch.
Đàn sói này bọn họ biết.
Hai người nhìn nhau. Phái người ruyền lại tin tức cho Hiên Viên Triệt.
Đồng thời, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ dẫn đầu ba nghìn binh, không có ngựa, lần theo dấu chân của đàn sói.
Thảo nguyên gió thổi mây phun, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi không ngừng chạy lên phía trước.
Đàn sói đuổi theo phía sau. Mà ở phía sau chúng, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ cùng đang tức tốc chạy tới.
Đây thật sự là một cảnh tượng kì lạ.
Bầu trời cao rộng, không một gợn mây.
Chiến trường khói lửa tràn ngập, không vì Lưu Nguyệt mất tích mà dừng lại, ngược lại càng lúc càng kịch liệt, máu tanh chảy xuống càng lúc càng nhiều.
Hai quân đối đầu, một bước sai toàn quân đều bị diệt.
Lúc này, Khố Tạp Mộc cùng Lê Khoát, Khoát Ba Lực, Hàn Phi đã tề tựu đông đủ tại doang trướng của Thác Bỉ Mộc.
“Theo tình hình trước mắt, Hung Nô còn hai mươi vạn binh mã, rất có khả năng bọn họ sẽ mai phục ở phía đông, đợi chúng ta tổn thất…………….”.
Thác Bỉ Mộc khi nhanh khi chậm, khoa chân múa tay chỉ lên bản đồ trên bàn.
Bởi vì có trong tay lệnh bài của Lưu Nguyệt, cho nên đám người Khố Tạp Mộc đều nghe theo Thác Bỉ Mộc.
Mọi người trong lòng vừa lo lắng việc mất tích của Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi, vừa tập trung lắng nghe sắp xếp của Thác Bỉ Mộc.
Lúc này, cả hai phía đều vô cùng rối loạn.
Nhưng không ai phát hiện ra những lời Thác Bỉ Mộc nói toàn bộ là do Hiên Viên Triệt ở phía sau truyền âm nhập mật cho hắn.
“Cho nên, nơi này……………..”
“Báo, có một tiểu binh đến truyền tin.” Ngay lúc ấy, một binh lính đột nhiên cao giọng xông vào báo cáo.
Hiên Viên Triệt cùng Thác Bỉ Mộc đồng thời ngẩng đầu, đây là tín hiệu của Thu Ngân.
“Mau truyền lên!” Thác Bỉ Mộc lập tức ra lệnh, trực tiếp đoạt lấy thư báo từ trong tay tiểu binh kia.
“Theo điều tra, chủ soái cùng quân sư không chết, nhưng hiện nay đang bị đàn sói hoang truy đuổi, không rõ vị trí.” Ngắn gọn mà rõ ràng.
Đám người Khố Tạp Mộc nghe thấy những lời này, đồng loạt thở dài một hơi.
Tâm tư treo ngược (lo lắng) suốt một đêm, lúc này mới được buông lỏng.
Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi!
Đã biết chủ soái của bọn họ không dễ chết như vậy mà.
Trong bóng tối không nhận ra cảm xúc dao động trên mặt Hiên Viên Triệt, nhưng vẻ mặt băng lãnh kia cũng hạ xuống vài phần.
Nhưng mà, không rõ vị trí. Nàng đã chạy đến nơi nào?
Sói hoang truy đuổi! Ánh mắt Hiên Viên Triệt lại trầm xuống.
“Nhưng mà bị sói hoang truy đuổi…………….” Lê Khoát lúc này mới phản ứng lại, tạp lưỡi, sắc mặt ngưng trọng.
Khố Tạp Mộc, Hàn Phi nghe vậy cũng sắc mặt cũng xấu đi.
Bọn họ sống trên thảo nguyên, đối với đám sói hoang đương nhiên là hiểu rất rõ. Bị sói truy đuổi………….chuyện này……………
“Xác định rõ phương hướng, toàn lực tìm cách cứu viện.” Thanh âm chỉ huy của Hiên Viên Triệt vang lên bên tai, Thác Bỉ Mộc theo bản năng nhắc lại.
“Rõ!” Lập tức có người tiếp lệnh.
Chạy loạn khắp thảo nguyên, muốn cứu viện, trước hết phải xác định được vị trí.
Lúc này không có chim bồ câu đưa thư, chỉ có thể dựa vào sức người để truyền tin tức, vậy nên nhất định phải xác nhận được vị trí của đám người Thu Ngân.
Hiên Viên Triệt không quá lo lắng.
Sói hoang, Lưu Nguyệt có thể ứng phó được.
“Hiện tại, chúng ta tấn công tại nơi này……………..”
Cuộc chiến ác liệt, trống trận uy dũng, sát khí trải rộng khắp thảo nguyên.
“Không được, không được. Ta phải nghỉ một lát.”
Trong lúc Hiên Viên Triệt đang xảy ra chiến sự, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đang bị đàn sói đuổi theo, lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Nhanh chóng lăn xuống mặt đất đầy cỏ, Âu Dương Vu Phi rên lên một tiếng.
Lưu Nguyệt thấy vậy cũng dừng bước ở chỗ Âu Dương Vu Phi nằm lên, rất nhanh ngồi xuống, lấy ra mấy quả dại trên người, vừa bổ sung thể lực, vừa điều tức.
Suốt một đêm, bọn họ chạy không ngừng, cũng chỉ nghỉ ngơi ba lần, mà ba lần ấy, suýt bị đàn sói bắt kịp.
Bọn sói hoang này, thể lực lại tốt như vậy.
Không ngừng đuổi theo, không giết không từ bỏ.
Tốc độ tuy rằng không nhanh bằng Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi.
Nhưng xét về sức bền, thì lại vượt xa rất nhiều.
Trong lúc Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi nghỉ ngơi, bọn chúng vẫn không ngừng đuổi theo.
Đám sói hoang này, đúng là không chê vào đầu được.
Trên thảo nguyên không có thác nước, cho nên không thể che giấu được hơi thở của bọn họ, cũng không cách nào ngăn cản đám sói hoang đuổi theo.
Phóng hỏa? Được, cả thảo nguyên cùng cháy.
Chỉ sợ đàn sói hoang chưa bị chết cháy, bọn họ đã bị lửa thiêu trước rồi.
Lại không quen thuộc địa hình. Hiện giờ bọn họ cũng không biết đang chạy đi nơi nào.
Bởi vậy, muốn thoát khỏi đám sói này, hoàn toàn là mơ tưởng hão huyền.
Lưu Nguyệt đau đầu suy nghĩ.
“Ngao ô……………” Hùng tráng mà thê lương, mang theo sự âm trầm khiến người ta sợ hãi.
“Mẹ nó!” Hung hăng đấm xuống mặt đất, Âu Dương Vu Phi thô tục chửi một câu.
Thứ này không dừng lại nghỉ ngơi một chút sao?
Bọn họ vừa mới dừng lại một chút đã liền đuổi đến nơi.
“Ngao ô………………..”
Tiếng tru vang vọng, xuyên phá trời cao, lan xa đến tận chân trời.
“Không phải chứ, sao lại nhiều thế?” Âu Dương Vu Phi cơ hồ muốn giết người, đáng tiếc ở nơi này một người để giết cũng không có.
Tối nay, không biết trên thảo nguyên rốt cuộc có bao nhiêu con sói.
Một đường đuổi theo bọn họ, tiếng sói tru càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dũng mãnh, dường như đàn sói đuổi theo càng lúc càng đông.
Nếu ban đầu chỉ có hơn một nghìn con, thì lúc này, Âu Dương Vu Phi không thể không hoài nghi, đàn sói đang đuổi phía sau bọn họ không đến một vạn thì cũng là chín nghìn.
“Ông trời, ngươi thật không có mắt!” Âu Dương Vu Phi nước mắt bay đầy trời.
Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi khóc không ra nước mắt, đứng dậy, nhấc chân, chạy!
Đối với trận chiến lâu dài, tiết kiệm thể lực là việc quan trọng nhất.
Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt tung chân bỏ chạy, xoa xoa khuôn mặt không nước mắt, xoay người chạy theo.
Tốc độ của hai người nhanh như tia chớp, vạch thành một đường trên cỏ xanh.
“Nếu có một con ngựa thì tốt rồi.” Âu Dương Vu Phi vừa chạy vừa oán giận.
Hắn vẫn đang bị thương a, sao lại phải chịu sự đối xử như vậy.
Không biết bọn họ đã chạy đến nơi nào.
Xung quanh một bóng người cũng không có. Giống như hơn trăm vạn người đang giao chiến trên thảo nguyên không hề tồn tại.
Biết chạy đi đâu đây?
Âu Dương Vu Phi vừa dứt lời, đột nhiên bước chân của Lưu Nguyệt chợt dừng lại, cúi người xuống, tai áp sát mặt đất.
Âu Dương Vu Phi lập tức dừng lại, nhìn dáng vẻ của Lưu Nguyệt, có lẽ…………….
“Ngươi muốn ngựa, được!” Im lặng lắng nghe một lát, Lưu Nguyệt bật người lên, trong mắt hiện lên tia cười lạnh, quay đầu đổi hướng chạy đi.
Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt cười không chút ý tốt, mặt mày vừa động, lập tức không nghĩ ngợi gì liền quay đầu đuổi theo Lưu Nguyệt.
Tốc độ hai người rất nhanh, chỉ sau thời gian uống một chén trà nhỏ liền nghe thấy phía trước vang lên tiếng vó ngựa, có người đang đến đây.
Mừng rỡ ra mặt. Chính xác là mừng rỡ ra mặt, từ trước tới nay Âu Dương Vu Phi chưa khi nào vui mừng như vậy, hai tay giang rộng, chào đón đám người phía trước.
Trong lúc nhất thời sức lực toàn thân như khôi phục lại, vượt Lưu Nguyệt, chạy vội lên phía trước.
Vượt qua mấy sườn núi nhỏ, đoàn người hiện ra trước mắt Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi nhìn đoàn người phía trước, sửng sốt.
Là binh mã của dân tộc Hung Nô, là một tiểu đội tuần tra của binh mã Hung Nô.
Thật hay! Cứu tinh lại thành sát tinh. Trước có binh mã Hung Nô, sau có đàn sói hoang.