“Đa mưu túc trí”. Nhẹ vung chiết phiến, Âu Dương Vu Phi sốt ruột đi tới chỗ hai cánh quân tiên phong của Thiên Thần, vẻ mặt khổ đại cừu thâm xuất ra một câu: “Rốt cục hôm nay cũng có thể ăn cơm rồi.” Hiên Viên Triệt nghe thấy mặt không khỏi đen lại; nghe như thể hắn cắt xén đồ ăn thức uống hàng ngày của Âu Dương Vu Phi vậy, tuy rằng hai ngày nay cũng là ăn ít hơn bình thường. Nhíu mày vặn eo một cái, Lưu Nguyệt cũng nối gót buông một câu: “Trở về, chuẩn bị ăn cơm.”Húp cháo loãng suốt năm ngày, hôm nay đã có thể ăn cơm, Lưu Nguyệt tuy rằng tự nhủ bản thân không khủng hoảng, nhưng ít ra cũng không khủng hoảng đến độ này.Nàng cũng không nghĩ mình cần phải giảm béo.Nghe được lời nói của Lưu Nguyệt, nhất thời Hiên Viên Triệt trở nên cứng ngắc; mặt không biến đen nhưng cũng không cười nổi.Nhưng tâm tình nghiêm túc lại bị hai người này trêu chọc phá hỏng đi mất, tiêu biến cả, Hiên Viên Triệt lập tức cười lớn, đưa tay nhẹ miết chóp mũi Lưu Nguyệt: “Được, trở về chuẩn bị ăn cơm.”Mỉm cười với Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt kéo tay hắn, quay người đi về phía sau.Bước một bước ra ngoài, khoé mắt Lưu Nguyệt bỗng nhiên lướt qua ngọn núi lớn sừng sững trước mặt; nàng đột ngột đứng sững; rất cao, có cảm giác bao quát tất cả những ngọn núi khác.Lưu Nguyệt dừng lại, đến khi Hiên Viên Triệt vội vàng đuổi tới nàng cũng không phát hiện.“Sao vậy?” Nhìn theo ánh mắt của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt hơi hơi kinh ngạc; một ngọn núi lớn đơn bạc thì có cái gì đẹp chứ?Không trả lời Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt chăm chú quan sát ngọn núi kia từ trên xuống dưới, bên trái bên phải; quan sát tới nửa ngày nàng mới nói: “Đi, đi lên trên nhìn một cái.”Dứt lời, thanh âm còn phiêu tán trong không gian, nàng đã túm lấy Hiên Viên Triệt lao đến ngọn núi cô độc đó.Âu Dương Vu Phi thấy vậy cũng có chút mạc danh kì diệu, cũng chỉ là một ngọn núi thôi, có cái gì đẹp?Nhưng mà, Lưu Nguyệt là người tuyệt đối không làm chuyện vô ích, nhất định trong lòng nàng có chuyện đang tính toán, chiết phiến trong tay giương cao, Âu Dương Vu Phi cũng nối bước hai kẻ kia đi lên núi. Không khí thanh mát, cây cối tốt tươi, đây là một ngọn núi rất tốt.Màn đêm buông xuống, tại doanh trại Thiên Thần, một ngọn lửa lớn bốc lên, hàng ngàn vì sao điểm sáng bầu trời, toát ra vui mừng; mấy chục vạn tướng sĩ đều ngồi vây quanh lửa trại ấm áp.Hai cánh quân tiên phong thần kỳ của Thiên Thần Quốc xuất trận.Một lần ra quân lập tức phá thủng trận doanh phòng thủ của trung quân Nam Tống, không hề do dự xuyên thẳng vào nội địa, áp đảo hoàn toàn Nam Tống Quốc.Khi hai cánh quân mấy chục vạn binh mã của Nam Tống nhận được mật tín thì cũng đã muộn; quân lính Thiên Thần đánh tới đều là kỵ binh, tốc độ nhanh vô cùng.Tới lúc hai cánh quân kia đuổi tới nơi, quân tiên phong của Thiên Thần đã đoạt đi gần hết lương thảo, trở về doanh trại của Thiên Thần.Bốn mươi vạn đấu bốn mươi vạn, triều đại Nam Tống không dám xem thường.Một trận thắng lớn cực kì đẹp mắt.Trong thời gian một ngày bao vây quét sạch mười vạn quân Nam Tống, đoạt đi lương thảo của trung quân Nam Tống bổ sung cho mình cũng không đủ; ngay từ lúc đó, Thiên Thần lật đổ mọi thứ, quay mình bước đi.Màn đêm dày đặc, không trung loé lên những dải sao vàng óng, ánh trăng bàng bạc rơi xuống bao phủ ngàn dặm núi sông trong mông lung mờ ảo.Bốn mươi vạn binh mã Thiên Thần vui mừng đại thắng, cả doanh trại tràn đầy náo nhiệt.Lưu Nguyệt nói nàng không quản chuyện đánh giặc của Hiên Viên Triệt, nàng nói được là làm được. Sau khi cùng các tướng lĩnh xung quanh uống mấy chén chúc mừng thắng lợi, bóng dáng Lưu Nguyệt đã không còn thấy tăm hơi.Hiên Viên Triệt tất nhiên không tìm kiếm nàng, bình tĩnh tự nhiên.Lưu Nguyệt xuất quỷ nhập thần như thế nào đám người Thu Ngân đều biết rõ, Vương của bọn họ vẫn tự nhiên như vậy, rõ ràng đã biết Vương phi đi làm cái gì, bọn họ tất nhiên không cần vội lo lắng.Đồng bằng nổi gió, gió đêm quất lên tận bầu trời.Chiến trường thiên biến vạn hoá, ngươi tiến ta lui, ta lui ngươi tiến, không có bất cứ thứ gì theo lẽ thường, không có bất thứ gì có thể đoán trước.Tại nơi này, một phương trong trời đất, trống trận nổ vang, làm vô số chim tước hoảng sợ, ngăn cản chim nhạn bay về nam.Khí thế hừng hực, đại chiến nổ ra.Mà ngay tại lúc Hiên Viên Triệt quyết định chỉ huy toàn quân đồng loạt đánh vỡ phòng tuyến của Nam Tống Quốc, Lưu Nguyệt lại đang ngồi xổm một mình trên núi, chặt cây cưa cành, làm một thợ mộc nho nhỏ.Không gian xanh biếc nhàn nhạt.Âu Dương Vu Phi không biết từ đâu đến nơi này, ngồi mát thảnh thơi chỉ huy Lưu Nguyệt đang đốn củi bên cạnh, chiết phiến chống cằm, nhìn Lưu Nguyệt biến thành thợ mộc.Cái gì đây, thời điểm này lại đi đốn củi, lẽ nào Lưu Nguyệt ngơ ngẩn rồi, giờ đi làm mấy thứ ghế tủ linh tinh?Lần thứ hai đưa tay day day mi tâm, còn tưởng rằng Lưu Nguyệt muốn làm thứ gì đó kinh người, làm hại hắn tò mò không rời xa khỏi nàng một tấc, chỉ nghĩ bám theo nàng xem náo nhiệt.Kết quả lại là đốn củi, Âu Dương Vu Phi quả thật chuyển đổi thái độ, thành coi thường.Đốn củi, đốn củi; ngoại trừ đốn củi vẫn là đốn củi.Nhìn thấy đại thụ vững chắc dần dần bị xẻ thành những tấm ván gỗ dày mỏng dài ngắn khác nhau, lòng kiên nhẫn của Âu Dương Vu Phi cho dù là vô cùng tốt cũng tiêu hao gần hết rồi.Kiểu này thì cho dù không muốn thì hắn cũng phải chấp nhận sự thực, Lưu Nguyệt đang đốn gỗ muốn làm tủ.“Ta nói này Lưu Nguyệt, rốt cục là nàng muốn làm cái gì?” Ba ngày, Âu Dương Vu Phi không thể nào nhịn được hơn nữa, đành mở miệng hỏi.Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi hỏi, thản nhiên cười: “Ta còn cho rằng ngươi sẽ cố nhịn mà không hỏi chứ
”“Nàng đánh giá ta quá cao rồi.” Âu Dương Vu Phi cũng thành thật chẳng kém đáp lại nàng.Ánh mắt chăm chú tập trung nhìn Lưu Nguyệt, nhất định đừng nói với hắn, hắn bỏ Hiên Viên Triệt, bỏ kế sách đánh địch đầy phấn khích để hao phí thời gian ở cùng nàng, mà kết quả là nàng thật sự chỉ muốn đi làm mấy thứ tủ gỗ ván giường đấy nhé?“Âu Dương Vu Phi, còn nhớ rõ ván cược của chúng ta không?” Không trả lời Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn hắn hỏi.Âu Dương Vu Phi cầm chiết phiến trong tay vẩy một cái; lúc này lại đi hỏi cái này ư…“Cược thứ gì?” Âu Dương Vu Phi cũng trực tiếp hỏi lại.Khoé miệng Lưu Nguyệt khẽ cong lên, cúi đầu, nói nhỏ vài câu vào tai Âu Dương Âu Phi.Âu Dương Vu Phi trong mắt nháy mắt dâng lên kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc nhìn Lưu Nguyệt, ngạc nhiên nói: “Ta không nghe sai.”Lưu Nguyệt vỗ vỗ vai Âu Dương Vu Phi rồi ném lại một câu: “Tai ngươi tốt lắm.”. Mặc kệ kẻ đang sửng sốt kia, tiếp tục cuộc sống thợ mộc của nàng thôi.Gió núi thổi tới, cây cối xào xạc, không khí mát mẻ.Ba ngày sau, công việc thơ mộc của Lưu Nguyệt kết thúc.Âu Dương Vu Phi mạc danh kỳ diệu nhìn cái thứ mới chế tạo mới được mang ra, cái thứ bị Lưu Nguyệt vứt ở đỉnh núi rồi không để ý kia; cho dù ở tận cùng tư tưởng của hắn cũng không nghĩ, cái thứ không đâu vào đâu kia có thể làm được gì.Mà lúc Lưu Nguyệt ở trên núi làm thợ mộc chế tác thủ công mỹ nghệ, chiến trường nảy sinh thiên biến vạn hoá, Hiên Viên Triệt và Nam Tống triều đều hừng hực khí thế tiến lên phía trước.Tung hoành ngang dọc khắp chiến trường, mù mịt không dưới mấy chục dặm.Ngày hôm đó, sắc trời rực rỡ, ánh mặt trời từ không trung xanh ngắt chiếu xuống mặt đất, bắt đầu toả ra hơi nóng hừng hực.Trống trận nổ vang, thiên quân vạn mã thét gào chuyển động.Lại là một trận chính diện giao tranh.Trung quân của Thiên Thần toàn bộ xuất trận, Hiên Viên Triệt tự mình xuất chinh.Sát phạt ngợp trời, tinh phong huyết vũ tràn ngập bình nguyên.Thúc ngựa phi nhanh đến bên cạnh Hiên Viên Triệt đang chỉ huy giữa ba quân, Lưu Nguyệt ghìm cương dừng lại.Hiên Viên Triệt đứng trên chiến xa, khôi giáp chắc chắn loé ra ánh sáng vàng kim, tản ra sát khí cứng rắn nghiêm nghị , uy phong lẫm liệt.Nhuyễn kiếm trong tay vung lên, ngàn vạn binh mã đồng loạt chuyển động.Bình tĩnh chỉ huy, Hiên Viên Triệt nhìn bao quát toàn bộ chiến trường, lại nghiêng đầu nhìn, Lưu Nguyệt đang chạy tới chỗ chàng.Lưu Nguyệt nhướng mày nhìn lại, cái gì cũng không nói, chỉ giục ngựa phi nhanh đến bên chiến xa của Hiên Viên Triệt.Ngôn ngữ đặc biệt, không cần nói ra, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau liền hiểu ý.Chiến sự kịch liệt, thanh âm chém giết vang lên không ngừng.Từ xưa đến nay, lừng lẫy nhất là có thể ở tại chiến trường giết giặc.Chỉ thấy đao kiếm trường mâu âm lãnh, giữa ánh mặt trời vàng rực hoa lệ, u ám lan tràn, vô tình bao phủ khắp chiến trường.Máu tươi theo binh khí âm lãnh sắc nhọn bắn tung toé lên tận chân trời, như một tầng sương mù mỏng mảnh hồng rực che đi ánh mặt trời, nhìn rất đẹp, nhưng cũng tàn khốc vô cùng.Chiến mã hí vang, đao lai thương vãng (trường thương vừa bị gạt đi thì đao kiếm đã tiếp tục bổ tới).Binh sĩ phía trước vừa ngã xuống, binh sĩ đằng sau lập tức tiến lên thế chỗ.Trường thương đâm thủng thân thể đối thủ vẫn chưa kịp rút ra, thân thể của chính mình đã bị đâm hai lỗ thủng đầy máu.Vó ngựa tung hoành ngang dọc khắp nơi, trên thân trúng tên rồi ngã xuống, máu tươi đỏ rực tựa tơ lụa thượng đẳng trải dài trên mặt đất, nhiễm đỏ bình nguyên vô tận.Sinh mệnh, ở chiến trường giống như chuyện vặt.Một tướng công thành vạn cốt khô, từ xưa đã vậy. (một khi đã nổ ra chiến tranh, mỗi một người sống phải đánh đổi bằng cái chết của hàng vạn kẻ khác)Vẻ mặt thiết huyết sắc lạnh, Hiên Viên Triệt nhìn chiến trận trước mặt, kiếm trong tay giơ cao, lạnh lùng hướng phía trước vung lên hạ xuống chỉ huy quân sĩ.Hai cánh quân bên người lập tức tiến lên, cuồn cuộn bước đi (hình ảnh ẩn dụ so sánh với sóng dữ).Trống trận vang dồn, trào dâng cả một phương trời.Lưu Nguyệt đứng bên chiến xa của Hiên Viên Triệt, nhìn bốn phía chiến trường rộng lớn; tính đến hôm nay, đã mười ngày trôi qua kể từ lúc Dược Vương ra tay.Hoả Vương và Lực Vương, có chết thì cũng đã sớm chết rồi; nếu sống sót, như vậy giai đoạn nguy hiểm nhất của trị thương cũng đã qua.Dược Vương kia sẽ có đủ thời gian ra tay động thủ.Nàng mặc kệ sống chết của người khác, nhưng nàng nhất định phải bảo vệ Hiên Viên Triệt.Trong lòng kiên định, tầm mắt cũng nhanh chóng chuyển động; giữa trận thế hàng nghìn hàng vạn binh mã như thế, nhìn rất an toàn, nhưng sự thực vô cùng nguy hiểm.Mà ở bên cạnh Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi một thân áo trắng quơ quơ chiết phiến, thoạt nhìn cực kì vân đạm phong khinh.Đứng giữa chiến trường máu tanh, lại giống như đang đi ngắm cảnh.Rất nhanh liếc qua Âu Dương Vu Phi một cái, Lưu Nguyệt tiếp tục nâng mắt nhìn xung quanh.Phía Tây trận địa của binh mã Thiên Thần đột nhiên xuất hiện một vật thể tối đen, mũi tên đen tuyền u ám vô cùng cắt xuyên không khí, phá không lao tới chỗ Hiên Viên Triệt.Khí thế to lớn, tựa như sấm nổ.Rít gào lao đến, không ai kịp thở một hơi, nhanh tới mức không kịp phản ứng.“Triệt!” Khoé mắt Lưu Nguyệt bắt được hình bóng kia, lập tức thét lớn một tiếng.Cùng lúc, Hiên Viên Triệt đứng trên chiến xa cao cao cũng thấy mũi tên nhọn hoắt ầm ầm lao tới.Hai mắt nheo lại, loé lên tia lửa sắc bén, Hiên Viên Triệt nhanh như chớp nghiêng người, trong nháy mắt đã cách vị trí ban đầu một tấc.Mũi tên nhọn vụt tới, sượt qua thân thể Hiên Viên Triệt rồi tiếp tục lao đi, xa tới vài chục trượng mới dừng lại, mạnh mẽ đâm xuống mặt đất phía sau Hiên Viên Triệt, mũi tên cắm sâu xuống đất, chỉ còn lại đuôi vũ.Toàn quân chợt trở nên ồn ào.Ánh mắt Hiên Viên Triệt ngoan lệ quét ngang không trung, bắn thẳng tới chỗ mũi tên nhọn cắm xuống.Chỉ thấy kim quang loé sáng, ba nam nhân mặc giáp trụ của binh sĩ Thiên Thần đang phóng ngựa lao thẳng tới hướng Hiên Viên Triệt.Trong đó chỉ có một người toàn thân vẹn toàn.Mà hai người khác khuôn mặt bao phủ kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập dữ tợn cùng cừu hận thấu xương, tay cầm kiếm cũng lộ ra vải trắng quấn quanh, băng bó cũng quá tốt, như xác ướp vậy.Ba người cấp tốc phóng ngựa đi, bất cứ nơi nào họ đi phóng qua, ngọn lửa u lam dấy lên, lợi kiếm quét ngang lạnh lẽo.Không ai có thể kháng cự, thế tới như chẻ tre.Ba Vương Minh Đảo, là ba Vương Minh Đảo, nháy mắt Lưu Nguyệt nắm chặt chuỷ thủ trong tay.Bọn họ lại chưa chết, hôm nay cả ba người cùng đồng loạt ra tay.Ý muốn bảo hộ chiến xa của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt thúc mạnh ngựa lao lên phía trước nghênh đón ba Vương Minh Đảo; Hừ, thật là một đám gián đập mãi không chết mà.Nhanh tựa chớp giật.Ba Vương Minh Đảo vốn trà trộn trong trung quân gần Hiên Viên Triệt nhất, giờ phóng ngựa lao đến, gần như ngay lập tức phóng tới trước người Hiên Viên Triệt.“Nhận chết đi.” Lực Vương cả người băng bó kín mít rống to, còn chưa xông tới bên người Hiên Viên Triệt cự kiếm đã điên cuồng bổ xuống.Con người vững chãi như núi, lạnh lùng như đá ấy lại phẫn hận tới mức này, không đợi thương thế tốt đã lao ra phía trước, có thể thấy được lồng ngực chất chứa cuồng nộ tột cùng.Hiên Viên Triệt thấy một kiếm có thể phá tan núi kia của Lực Vương chuẩn bị bổ xuống đầu mình, không đỡ kiếm, xoay người một cái thẳng tắp nhảy lên lưng ngựa của Lưu Nguyệt vừa xông lên trước.Thân hình vừa hạ xuống lưng ngựa, phía sau nổ ra một tiếng ầm to lớn. Chiến xa được chế tạo bằng sắt tinh bị Lực Vương chém thành hai nửa, ầm ầm nứt đổ.Cờ Hổ Vương (vì quân đội tinh nhuệ của Triệt ca là Hổ quân đó mọi người có nhớ không?) dũng mãnh bằng lụa vàng kim trên chiến xa, bị một kiếm kia chém thành hai nửa, rơi xuống đất.Trung quân cùng binh mã Thiên Thần xung quanh nhất thời trở nên xáo động.“Vương thượng…” Đại tướng quân Trần Ti được giao quân ở phía xa sắc mặt đại biến, vội vã định giục ngựa phóng đi.“Lo việc của ngươi.” Một tiếng quát lạnh lẽo, ánh mắt lãnh khốc uy nghiêm giống như Hiên Viên Triệt, thẳng thừng ngăn lại ý định của Trần Ti.Cùng khắc, roi ngựa trong tay Lưu Nguyệt vung lên, cuốn lấy vương kì rơi xuống, túm lại ném qua cho Trần Ti.Xoay người ngồi xuống sau lưng Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt băng lãnh nhìn lướt qua ba Vương Minh Đảo sắc mặt dữ tợn đang cuồng nộ lao đến, hừ lạnh một tiếng.Duỗi tay bắt lấy cương ngựa trên tay Lưu Nguyệt, dùng lực điều khiển.Chiến mã cao lớn đen tuyền lập tức bị Hiên Viên Triệt mạnh mẽ chế trụ, chuyển phía phóng đi một hướng khác.Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi nhướng mày, Triệt của nàng có ý định gì đây?Hướng này…Trong lòng còn đang suy nghĩ chưa ra, Hiên Viên Triệt đã thúc bụng ngựa, hướng tới đại trận của binh mã Nam Tống cách đó không xa mà điên cuồng phóng đi.Ở phía sau, Âu Dương Vu Phi từ đầu vẫn luôn chỉ quan sát mà không động thủ phát ngôn, thấy vậy cũng không khỏi vô cùng sửng sốt.Đầu Hiên Viên Triệt có vấn đề rồi, muốn chạy trốn thì cũng phải chọn đúng hướng rồi mới trốn chứ; chưa từng thấy chạy trối chết lại hướng doanh trại địch chạy, bên kia chính là hơn mười vạn binh mã; Hiên Viên Triệt thật sự phát điên?Phóng ngựa phi nước đại, ba Vương Minh Đảo thấy Hiên Viên Triệt ngay cả tiếp cũng không nghênh tiếp bọn họ mà xoay ngựa bỏ chạy, không kìm được đồng loạt gầm lên giận dữ, đuổi theo Hiên Viên Triệt.Hôm nay phải giết được Hiên Viên Triệt và tên tiểu tướng sĩ kia, nếu không trừ phi họ chết, cũng không dừng lại.Một con ngựa lao về phía trước, ba con ngựa khác đuổi đằng sau, trong nháy mắt phóng đến doanh trại mười vạn binh mã của Nam Tống. Lưu Nguyệt ngồi ở trước cực kì kinh ngạc, là Thiên Thần Vương lại chạy tới doanh trại quân đội Nam Tống, khoé miệng nàng thật sự có chút méo mó rồi.Bên trong trận doanh là thiên quân vạn mã, không muốn sống thì cứ lao vào; thế mà… Trên chiến trường xảy ra chuyện này chắc chắn đây là lần đầu tiên. Cho dù ngươi võ công cao tới mức nào, nhiều binh mã như thế, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm ngươi chết đuối, đó là còn chưa kể những mặt khác; quả thực không biết Hiên Viên Triệt nghĩ thế nào.Chẳng qua Hiên Viên Triệt làm vậy tất nhiên là có suy tính của riêng hắn.Lưu Nguyệt cũng không bắt bẻ lại cái gì; ám khí, thiên tàm ti, độc dược, tất cả trang bị đều ở trong người nàng, bất kể giá nào cũng sẵn sàng bảo vệ mạng sống cho hai người.Đang gắt gao nắm chặt ám khí, Hiên Viên Triệt ở sau lưng nàng trầm giọng nói: “Lùi ra phía sau, ta lên trước điều khiển ngựa, ở sau nhớ chú ý.”Dứt lời, Hiên Viên Triệt vỗ nhẹ vai nàng, trên không xoay người một cái đã hoán đổi vị trí với Lưu Nguyệt.Phản ứng của Lưu Nguyệt cũng nhanh nhạy vô cùng, nghe được lời này của Hiên Viên Triệt nàng lập tức hiểu ý.Chống lên lưng ngựa, lộn người ra sau đầy nghệ thuật, ngồi xuống vị trí của Hiên Viên Triệt vừa dời đi.Ngựa lao điên cuồng, hai người một lên phía trước, một lùi về sau, nhanh như chớp thay đổi vị trí trên không trung, đồng thời yên vị trên lưng ngựa.Hiên Viên Triệt ngồi ở vị trí của Lưu Nguyệt điều khiển ngựa.Lưu Nguyệt xoay ngược người, tựa lưng vào lưng Hiên Viên Triệt, đối mặt với ba Vương Minh Đảo đang đuổi tới, công thủ đều đã chuẩn bị tốt.Ghìm cương bảo mã đen tuyền đang phi nước đại, tốc độ lập tức chậm dần.Vừa chậm lại, ba Vương Minh Đảo ở phía sau đã đuổi sát tới.“Chú ý!” Một tiếng quát lạnh, Hiên Viên Triệt đột nhiên chuyển hướng, phóng tới trận doanh thiên quân vạn mã của Nam Tống Quốc.Hoả Vương phía sau đã đuổi gần tới, một đao toé lửa bổ xuống Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt. Tư thái kinh người, ánh lửa u lam mượn gió mà đến, gần như cuốn phăng đi tất cả mọi thứ.“A…….!!” Binh mã Nam Tống xung quanh gần đó lập tức bị đốt phải, liên tục kinh hãi.Chuỷ thủ nắm chặt trong tay, Lưu Nguyệt mím môi cắn chặt hàm răng trắng muốt; đang định nghiêng người dùng ám khí chống lại, hắc mã dưới thân đột nhiên chuyển biến, lao đầu tới ngọn lửa u lam rồi ngay lập tức nhảy qua phía sau đám binh mã Nam Tống, kéo theo một ngọn lửa nho nhỏ.“A……!!” Trong phút chốc tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, đám binh mã Nam Tống đang cản đường lập tức hoảng sợ lùi ra xa.Giục ngựa lao đi, Hiên Viên Triệt vẻ mặt lãnh khốc nhìn thấy khoảng trống liền điều khiển ngựa phóng vào giữa doanh trại Nam Tống.Hoả diệm bùng cháy, Hoả Vương điên cuồng đuổi theo; một kích không trúng liền nhanh chóng trở tay; lại một đao bổ tới Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt.Lưu Nguyệt không hề nhúc nhích thân thể, mắt thấy ngọn lửa kia sắp đốt tới lông mi, bảo mã hắc sắc dưới thân đột nhiên lách qua, ra khỏi hoả diệm nóng cháy.U lam cực nóng, lập tức cuốn lấy binh mã Nam Tống ở phía sau.Lưu Nguyệt thấy vậy nở nụ cười lạnh lùng, là Triệt của nàng ngồi phía trước điều khiển.Tấn công liên hoàn không trúng, Hoả Vương liên tục rống giận, sát khí bốc cao như gần đụng tới trời; Lực Vương cùng Dược Vương thấy thế, một kiếm một dược cùng phóng tới. (Có nghĩa là một người phóng kiếm còn một người tung dược)Giục ngựa phi nước đại, tuấn mã đen tuyền nghiêng nghiêng phóng chạy theo hình chữ Z, liên tục tránh thoát tấn công của Lực Vương cùng Dược Vương.Trong thời gian ngắn, tất cả công kích của Lực Vương và Dược Vương, đều hạ xuống binh mã Nam Tống giữa doanh trại.La hét suốt mấy ngày, Nam Tống triều mới có thể bày ra trận doanh tốt như thế; hiện giờ tiếng gào khóc sợ hãi vang lên thảm thiết, người ngựa nặng nề rớt xuống mặt đất ầm ầm.Phóng ngựa đi, vẻ mặt Hiên Viên Triệt lãnh thiết (lạnh lùng như sắt thép); ở đâu có nhiều người ta sẽ chạy tới đó.Phía sau, ba Vương Minh Đảo tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, liên thủ tiến lên.Nhất thời chỉ thấy mãnh lực, hoả đao, độc dược thay nhau nổ vang giữa trận doanh mười vạn binh Nam Tống, sát theo di chuyển của người ngựa Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt. Lửa cháy rực trời, lực phá vỡ núi, độc dược trùm khắp.Nhưng lúc nào cũng chậm hơn một bước. Mắt rõ ràng thấy sẽ đánh đến trên người Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, hai người kia ngồi trên lưng tuấn mã chỉ nghiêng người một cái liền hoàn toàn tránh thoát.Giữa ánh đao biển lửa, tuấn mã đen tuyền như được thần trợ giúp, giữa mười vạn binh lính Nam Tống, phi như bay, thế tựa vũ bão.Mà ở bên cạnh hắc sắc bảo mã, vô số binh mã của Nam Tống triều đã ngã xuống thành một mảnh ngổn ngang lộn xộn, đều bị ba Vương Minh Đảo ngộ thương. (lỡ tay tấn công nhầm=)))Vội phóng như bay, nhưng cũng không cách ba Vương Minh Đảo xa quá ba trượng; nếu nhanh, ba Vương Minh Đảo không đến, ai giúp hắn mở đường? (Câu hỏi tu từ thôi)Hiên Viên Triệt không chế hắc mã, dụng sức tiến sâu vào giữa đám binh mã Nam Tống Quốc.Cũng may lúc trước hắn lo lắng Lưu Nguyệt chưa trải qua chiến trường, đem thiên lí mã của chính mình đã dạy dỗ tốt cho nàng cưỡi; hiện tại quả thật hữu dụng vô cùng.Phía sau, ba Vương Minh Đảo uy phong lẫm lẫm; hoả diễm cự lực cùng độc dược kia, thanh thế kinh người.Mỗi nơi hắc mã của Hiên Viên Triệt chạy tới, vô số binh mã Nam Tống triều lại bị bọn họ ngộ thương; bọn họ lại vì Hiên Viên Triệt mà mở đường.Bầu trời thoáng đạt, chỉ thấy một ngựa của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ở phía trước, xâm nhập thiên quân vạn mã đông nghìn nghịt.Mà xung quanh ba người bọn họ (ba Vương Minh Đảo) lại tựa như bị phát nổ, ngựa đổ người ngã.Hai người một ngựa chạy đến chỗ nào, chỗ đó liền chẳng khác gì mắc ôn dịch; chính mình không chết, nhưng bất luận kẻ nào xung quanh cũng đều bị hại chết.Càng vào sâu trong doanh trại, binh mã Nam Tống triều nhìn thấy ngựa của Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt thì lập tức che mặt tản ra thật xa, không dám vây quanh như trước; giết chết Thiên Thần Vương, cái vinh quang tuyệt đỉnh này không kẻ nào dám tranh giành.Dựa lưng vào Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhìn ba Vương Minh Đảo mặt mày xanh mét vì tức giận, không cách nào điều khiển được ngựa của chính mình (vì tấn công khủng khiếp quá mà mấy con ngựa chưa được huấn luyện như bảo mã của Triệt ca -> loạn hết cả lên -> không điều khiển được); Hiên Viên Triệt đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất, giỏi mấy cũng không đuổi kịp nổi.Tự rước lấy tức giận mà thét rống liên tục.Khoé miệng khẽ nhếch lên, khinh thường toát ra bên ngoài. Toàn thân âm trầm lạnh lẽo, Lưu Nguyệt nhìn ba Vương Minh Đảo đang đuổi theo, giơ tay phải lên, hung hăng dựng thẳng ngón giữa hướng về phía ba người. (凸=)))Ba Vương không hiểu ý tứ của ngón tay kia, nhưng ý khinh thường trên mặt Lưu Nguyệt cực kì rõ ràng, không khỏi càng thêm bạo phát nộ khí.Hoả diễm cuộn dâng, sức lực phá núi đánh tới bên người Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt càng lúc càng bùng nổ mãnh liệt.Chẻ ngang quân đội Nam Tống, mở ra một đường rộng rãi sáng sủa cho Hiên Viên Triệt.Phó soái Thiên Thần Quốc Trần Ti cũng dẫn quân theo sau, thấy thời cơ đã đến, thừa nước đục thả câu lập tức huy động binh lính tiến lên; vốn bọn họ cũng không tính động vào mười vạn binh lính đại quân Nam Tống Quốc này, có điều, cơ hội ngay trước mắt, không tận dụng chính là kẻ ngốc.Một phen đuổi giết, một trước ba sau.Không bao lâu liền xuyên thủng hàng ngũ hơn mười vạn đại quân của Nam Tống Triều, phá vỡ vòng vây dày đặc kia lao ra ngoài.Vốn Hiên Viên Triệt chỉ muốn dẫn đường ba Vương Minh Đảo lao vào giữa nơi hung hiểm nhất, lao vào giữa quân doanh hùng hậu của Nam Tống Quốc, lại không ngờ rằng hắn đã xem thường bản lĩnh của ba người kia; họ lại có thể vượt qua được vòng vây, giết hơn mười vạn đại quân.Cao, thật sự rất cao.Lập tức Hiên Viên Triệt rõ ràng đường đi, giục ngựa phi nước đại chạy tới phía sau doanh trại Nam Tống Quốc.Lưu Nguyệt vẫn ngồi sau dựa lưng vào lưng Hiên Viên Triệt, tóc mai đen tuyền bay trong gió; nàng chắp tay nói với ba Vương toàn thân đầy sát khí đang điên cuồng đuổi theo: “Cao thủ chính là cao thủ, đa tạ.”Dứt lời xoay người ôm eo Hiên Viên Triệt, hai người một ngựa phóng đi.Dược Vương nghe thấy nháy mắt hiểu được, chết tiệt, tự dưng giúp bọn họ mở đường, khiến Hiên Viên Triệt dễ dàng lao vào giữa doanh trại quân đội Nam Tống trống trải, chạy tới hậu doanh. Chết tiệt!Lửa giận càng thêm to lớn, bốc lên trùm cả bầu trời; Dược Vương cắn chặt răng, hôm nay không giết chết hai kẻ kia, quyết không dừng lại.Ba Vương lồng lộn truy đuổi, máu đen bắn lên tận trời. (lưu ý, đây là máu của quân Nam Tống)Hiên Viên Triệt mắt thấy ba Vương đuổi theo không chịu từ bỏ, ngựa của bọn họ hiển nhiên cũng là bảo mã ngàn dặm (nhưng là ngựa hoang dã nhé, không mâu thuẫn đâu), muốn cắt đuôi bọn họ cũng không đơn giản; ánh mắt khẽ động, nhanh chóng phân tích địa thế cùng hoàn cảnh.Mọi doanh trại quân đội đều có chung một quy luật, phân biệt phương hướng vô cùng dễ dàng.Quay đầu, Hiên Viên Triệt phóng ngựa chạy đến nơi cất trữ lương thảo của toàn quân Nam Tống; nhiều lửa ư, hắn đã tìm cho bọn họ một nơi tha hồ mà đốt lửa
Trời vàng rực rỡ, hôm nay tuyệt đối là một ngày đẹp trời.Ý nghĩ thông suốt, bảo mã liền phi nước đại thẳng một đường lao tới trọng địa cất trữ lương thảo của quân đội Nam Tống.Mà lúc này binh mã Nam Tống hầu như đã điều động đi hết, nhân lực lưu lại thủ hộ có hạn, số lượng như thế, không hề là đối thủ của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, trong khoảnh khắc liền bị giết, làm một phần của mặt đất.Không còn lều trại, không còn mã xa.Không còn lương thảo, không còn quân nhu vật tư. (mấy thứ như áo giáp, cờ, kiếm, mâu…)Ngựa lao băng băng, Hiên Viên Triệt quay đầu liếc nhìn Lưu Nguyệt, vui vẻ chớp chớp mắt cười.Lưu Nguyệt thấy vậy không nhịn được cười to, Hiên Viên Triệt một bụng đang nghĩ xấu a.Tiếng cười lớn truyền đi xa, tự nhiên bị ba Vương Minh Đảo đang ráo riết truy đuổi phía sau nghe được, sắc mặt càng lúc càng thêm xanh mét đầy tức giận.“Hiên Viên Triệt……” Tiếng thét rống cuồng nộ nổ vang sau hậu doanh Nam Tống, binh lính đóng giữ doanh trại từ bốn phương tám hướng vọt tới cũng khiếp sợ, kinh hồn táng đảm.Ba Vương bỏ ngựa đuổi theo, triển khai thân hình, tốc độ một chút cũng không giảm, lao tới.Hoả diễm phóng không, chính là đại sát tứ phương, ba Vương Minh Đảo, mỗi người đều nổi điên rồi.Phi thân xuống ngựa, Hiên Viên Triệt túm lấy Lưu Nguyệt, giữa lương thảo chui tới chui lui như cá chạch, hoạt bất lưu thủ. (trơn nhẵn không tay – cá thì làm gì có tay; thành ngữ thôi)Một đao bay ngang, oanh, một mảnh lương thảo bốc cháy.Một dược tung ra, bịch, binh lính xông lên về Tây thiên.Một kiếm bổ xuống, ầm, chiến xa quân nhu bị chém vỡ.Phút chốc chỉ thấy lửa nổi lên đằng sau Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, trong khoảnh khắc lan ra khắp nơi, tiếng gào thét cũng động tới trời xanh rồi đi.“Mau cứu hoả, mau cứu hoả….” Binh lính còn lại của Nam Tống Triều hoảng sợ tột cùng; kia chính là toàn bộ lương thảo cùng quân nhu vật tư của mấy chục vạn binh mã Nam Tống a.Gió mát nhẹ thổi, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt như đầu rồng lửa (vì đi đâu cũng kéo theo một mảnh lửa cháy rực rỡ phía sau), lửa cháy rực rỡ, oanh oanh liệt liệt đốt cháy doanh trại Nam Tống.Một khoảng trời cũng biến thành sắc trần bì (màu quýt chín), lửa của Hoả Vương thật sự rất nhanh, rất mạnh; Lưu Nguyệt vừa chạy vừa quay đầu, giơ thẳng ngón tay cái về phía Hoả Vương.GOOD, baby tiếp tục, tiếp tục đi.