Nhưng không biết, lúc này cho dù Độc Cô Dạ không mắc mưu, Lưu Nguyệt muốn thế nào, cũng không đến lượt Ngạo Vân nói.Độc Cô Dạ nghe Tể tướng Ngạo Vân nói vậy, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia cũng không có nhúc nhích, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve chén rượu trong tay, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt bên cạnh.Lưu Nguyệt uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, khóe miệng mỉm cười, cũng không thèm nhìn tới Độc Cô Dạ.“Thái tử…
”“Ta biết.” Thanh thanh đạm đạm mở miệng, Độc Cô Dạ cắt ngang lời của Tể tướng Ngạo Vân.Biết? Tể tướng Ngạo Vân liền sửng sốt, đột nhiên lại tỉnh ngộ, thái tử bọn họ kinh tài tuyệt thế, sao có thể không biết rõ, vậy….“Hai ngày này ta rất vui vẻ.” Nhìn gò má Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ đột nhiên chậm rãi nói: “Ta rất muốn nó là thật, rất muốn.”Hắn không ngu ngốc, Lưu Nguyệt đối với tình cảm của hắn, hắn không phải không nhìn ra.Chẳng qua là, hắn tham luyến ôn nhu như vậy, quản chi nó chỉ là giả, dù chỉ giữ lại sự giả dối này vài ngày, hắn cũng muốn giữ lại thật chặt.Để cho sau này, còn có thời gian để mà tưởng nhớ, còn có kí ức để mà nhớ lại.Cả đời rất dài, nhưng mà, khoảnh khắc cũng có thể vĩnh hằng.Độc Cô Dạ để chén rượu xuống chậm rãi đứng lên, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lưu Nguyệt, ngẩng đầu nhìn màn trời đen kịt.“Ta biết rõ nàng hận ta, hận không thể giết chết ta, nhưng, ta tuyệt đối không hối hận tất cả những gì ta đã từng làm, ta muốn nàng thuộc về ta, quản chi, không từ thủ đoạn.”Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào qua cánh cửa mở rộng, ánh nến lay động, trường bào màu vàng hơi phe phẩy trong gió lạnh, phiêu dật mà trong trẻo lạnh lùng cao ngạo.Đầu ngón tay vuốt vuốt chén rượu trống không, Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.Muốn nàng thuộc về hắn, liền không từ thủ đoạn đến đoạt, đến chia rẽ nàng, không quan tâm đến trong lòng nàng không có hắn, tình thâm như vậy nàng nếu không nhận, vậy cũng không cần.Quay đầu lại nhìn chăm chú Lưu Nguyệt một lần nữa, Độc Cô Dạ nhẹ giọng nói: “Bắc Mục xa xôi, nàng phải bảo trọng, lần gặp sau, chúng ta sẽ là kẻ địch
” Dứt lời, than nhẹ một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài điện.Tình thâm nghĩa nặng, nhưng quốc gia nặng hơn.