Mà hôm nay tân lang Độc Cô Dạ, một thân trường bào màu hồng, rất lãnh đạm, làm hắn càng trở nên tuyệt mỹ vô song.
Lúc này, mặt hắn không chút biểu tình, đứng bên cạnh phụ hoàng, vẻ mặt hờ hững lạnh như băng kia, cùng với không khí vui sướng trong đại điện, hoàn toàn không phù hợp.
“Tân nương tới!” Tiếng xướng lễ vang lên, giờ lành đã đến, pháo mừng bắn lên.
Cùng với tiếng pháo, Nam Tống quốc Thập Nhất công chúa, một thân hỉ bào đỏ thẫm đang được dìu đi, phượng bào kéo dài, chậm rãi từ cửa điện đi tới.
Mũ phượng khăn quàng vai, mi thanh mục tú, cũng coi là giai nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Toàn đại điện sắc mặt vui mừng, nhiều triều thần cùng quan khách mắt đều loan lên.
Bước chân nhẹ nhàng, sườn phi đệ nhất thiên hạ đại quốc Ngạo Vân thái tử Độc Cô Dạ, chậm rãi tiến đến.
Thái tử cưới lập sườn phi, vốn không cần long trọng như thế, bất quá Ngạo Vân quốc chủ cùng người biết chuyện đều rõ, chánh phi có lẽ vĩnh viễn sẽ không có, cho nên, toàn bộ lễ nghi, cơ bản đều là dành cho chánh phi.
Ở bên này đang chậm rãi, đột nhiên có triều thần xông vào đại điện, đi vòng phía sau mấy vị đại thần vẻ mặt đang vui sướng, bước nhanh về hướng Ngạo Vân quốc chủ.
Ngạo Vân quốc chủ hơn 40 tuổi, lúc này đang mỉm cười, vừa nhìn thấy người vẻ mặt nghiêm túc bước nhanh hướng hắn đi tới, không khỏi có chút nhíu nhíu mày.
Sứ giả của chín thành trọng yếu, chạy tới đây làm cái gì?
Liếc mắt ra hiệu, Sứ giả của chín thành trọng yếu bước nhanh đến bên tổng quản thái giám thì thầm vài câu, tổng quản thái giám kia sắc mặt nhất thời đại biến, lập tức xoay người hướng Ngạo Vân quốc chủ đi tới.
“Vương, Bắc Mục cho năm mươi vạn đại quân tiến thẳng tới biên ải ta!” Thanh âm run run, tuy rằng chỉ có mấy từ, nhưng lại khiến cho Ngạo Vân quốc chủ cả cả kinh.
“Cái gì?” Lông mày nhíu chặt, Ngạo Vân quốc chủ giảm thanh âm xuống thấp, không tin.
Từ trước đến nay, Bắc Mục hay Hung Nô mùa đông chạy tới cướp phá, binh lực nhiều nhất không quá mười vạn, chưa bao giờ nhiều như vậy. Năm nay còn tưởng bọn họ không tới, thật không ngờ gần cuối năm lại đến, hơn nữa còn là năm mươi vạn binh lực, Bắc Mục điên rồi chăng?