Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 40: ĐÙA BỠN PHỦ THỪA TƯỚNG



Phía Thọ An cung, dù Hoàng thái hậu đã tính đến tình huống xấu nhất, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn mang chút hi vọng, mặc dù chính bà cũng cảm thấy hi vọng này rất xa vời, nhưng Lương Vương là cháu trai bà thương yêu nhất, nghĩ hắn sắp chết là trong lòng lại đau như dao cắt.

Hoàng thái hậu đang đau khổ thì thấy Tôn công công chạy một mạch đi vào, trong miệng hét lên: "Thái hậu, Thái hậu, Lương Vương đã khỏe hơn nhiều, Lương Vương đã khỏe hơn nhiều rồi."

Hoàng thái hậu đứng phắt dậy, vẻ mặt hết sức vui mừng: "Thật sao?"

"Thật" Tôn công công lập tức quỳ xuống: "Nô tài tận mắt nhìn thấy, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa hô hấp cũng vô cùng thông thuận, giống như đang ngủ thiếp đi."

Hoàng thái hậu vội nói: "Nhanh, chuẩn bị kiệu, ai gia muốn đi đến đó nhìn xem."

Dứt lời, bà lại nói với Quý thái phi: "Ngươi cũng cùng đi đi, xem ra Hạ Thương Mai đó đúng là có bản lĩnh." Khuôn mặt Quý thái phi tái nhợt, dù chuyện này có kết quả thế nào thì bà ta cũng không thể vui được, vì nếu Hạ Thương Mai chữa khỏi cho Lương Vương, đồng nghĩa với việc sẽ gả cho Mộ Dung Khanh.

Nhưng nếu Hạ Thương Mai không chữa được cho Lương Vương thì sẽ liên lụy Mộ Dung Khanh.

Nên lúc này, tâm trạng của Quý thái phi hết sức mâu thuẫn, người con dâu mà bà ta mong đợi ngoài xuất thân còn phải hiền lương thục đức, lại có thể khiến Mộ Dung Khanh được nhà mẹ nàng ủng hộ.

Nhưng Hạ Thương Mai lại chẳng có gì cả, đầu tiên, nàng đã từng có hôn ước với Lương Vương, thanh danh đã bị hủy, tiếp theo, ở phủ thừa tướng nàng không được sủng ái, chỉ là vật phẩm thừa tướng thích thì hi sinh, nên dù có gả cho Khanh, cũng sẽ không được thừa tướng thật lòng ủng hộ, cuối cùng, một cô gái chỉ cần học tốt tam tòng tứ đức là được, cô gái biết y thuật đã định trước sẽ không an phận.

Bà ta không thể tiếp nhận con dâu như vậy, nên Hạ Thương Mai phải chết, bà ta độc ác hạ quyết tâm.

Kiệu đi đến Trường Sinh Điện, còn chưa vào cửa, Hoàng thái hậu đã nói: "Hạ kiệu, ai gia tự mình đi vào." Tôn công công dìu bà xuống, người còn chưa đứng vững đã đi ngay vào trong.

"Mẫu hậu, sao người lại đích thân tới đây?" Hoàng hậu vội vàng tiến lên nghênh đón.

Hoàng thái hậu đi thẳng. Sau khi Tôn công công đi, Lương Vương đã tỉnh lại. Thương Mai vừa lau mặt cho hắn xong, cô còn cạo râu sạch sẽ cho hắn, giờ đây cả người hắn nhìn có vẻ rất sạch sẽ, không có vẻ bị bệnh.

Hoàng thái hậu thấy vậy, vui đến mức rơi nước mắt: "Quá tốt rồi, quá tốt rồi." Bà vỗ tay Tôn công công: "Nhanh, đỡ ai gia đi qua đó."

Tôn công công cười nói: "Người chậm một chút, cẩn thận thềm đá."

Thương Mai quỳ xuống: "Thần nữ Hạ Thương Mai tham kiến Hoàng thái hậu."


DMCA.com Protection Status