Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 196: BAN THƯỞNG



Đao Lão Đại lấy bánh ngọt trong ngực ra cho Tiểu Nhị: “Mau ăn, còn nóng hổi” Ánh mắt Tiểu Nhị đều thẳng: “Trời ạ, ca ca, ca làm sao có được nhiều đồ ăn ngon như vậy?”

“Người tốt bụng cho” Đao Lão Đại mặt dày vô sỉ nói, hôn nhiên không nhớ rõ hắn ta đã chiểm trước bàn của người ta.

“Muội nhất định phải cảm ơn người tốt bụng này” Tiểu Nhị cảm động đến rơi nước mắt.

Thương Mai nhìn cặp huynh muội trước mắt, cô đã đi qua rất nhiêu nước thứ ba, nhìn thấy có một số người bởi vì đạt được thức ăn mà gào khóc, nhưng mà, ở Đại Chu thái bình thịnh thể này, lại lân đầu tiên nhìn thấy.

Đao Lão Đại thân thể cường tráng, võn có thể dùng khí lực đổi tiền công, vì sao huynh muội hai người lại sống nghèo túng như vậy.

Đúng rồi, Đao Lão Đại bị Mộ Dung Khanh phát hiện như thế nào? Nghĩ đến đây, Thương Mai hỏi Đao Lão Đại: ” Sao ngươi biết Vương gia?”

"Vương gia nào?” Đao Lão Đại không ngừng nhét bánh bao bên cạnh Tiểu Nhị, vừa hỏi.

“Chính là người đưa ngươi đến Lương Vương phủ” Thương Mai nói.

Đao Lão Đại nhất thời mở to hai mắt: “A, là hắn ta, hôm nay có một ông chủ bán bánh bao sớm cho ta hai cái bánh bao, sau đó có người gây chuyện, nói muốn thu phí bảo vệ gì đó, ông chủ không cho phí bảo vệ, những người đó đánh ông chủ, ta thấy ông chủ bị đánh, đánh những người đó một trận, đánh chạy, vừa vặn đại gia này cùng người tốt đi qua. Hỏi ta rất nhiều vấn đề, ta đi theo hắn”

“Hỏi vấn đề gì?” Thương Mai tò mò hỏi.

Đao Lão Đại suy nghĩ một chút: “Những thứ khác ta không nhớ, chỉ nhớ hản hỏi ta có muốn mỗi ngày đều có cơm trắng ăn hay không, ta đương nhiên muốn, có người không muốn ăn cơm trắng sao? Hảẳn nói muốn ta đi cùng hắn, ta sẽ đi”

Thương Mai hiểu được, Mộ Dung Khanh là muốn giữ lại cho cô một người biết võ công và bảo vệ chủ nhân.

Cô nhìn Đao Lão Đại, nói: "Ngươi bây giờ theo ta hôi phủ, ta sẽ cho Tiếu Khuyên dàn xếp tốt cho muội muội ngươi, sau này ngươi đi theo bên cạnh ta, mỗi tháng ta cho ngươi một lượng bạc tiên công, mỗi ngày ba bữa cơm trắng, bảo đảm có thịt”

Khuôn mặt của Đao Lão Đại trở nên nghiêm trọng, giống như có chút không tin lời mình nghe được, hắn ta nhìn Thương Mai: “Một ngày có thể ăn ba bữa, còn có thịt? Còn tiền công? Người nói là một lượng bạc hay là một lạng bạc? Một đồng bạc đã tốt hơn nhiều rồi, cho tôi một lượng? Người muốn tôi đi giết người sao?”

Thương Mai cười nói: "Ngươi sẽ giết người sao?”

Đao Lão Đại chân chờ một chút: “Tôi hứa với mẫu thân tôi, tôi không giết người, nhưng tôi sẽ đánh người”

“Không cần ngươi giết người, ngươi chỉ cân nghe mệnh lệnh của ta, sau này ở trong phủ làm việc cho ta là được” Thương Mai nói.


DMCA.com Protection Status