Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 148: VƯƠNG GIA LẢI NHẢI



Tôn phi tức giận, một tay cầm ly trà khác trên bàn định đánh vào đầu Thương Mai nhưng Thương Mai đã nhanh hơn một bước bóp chặt cổ nàng ta, ánh mắt hung dữ: "Ngươi lại thử nữa xem?”

Tôn phi không nghĩ tới cô lại dám làm như vậy, nhất thời ngây ra, sau đó trong mắt hiện lên lửa giận.

Đang trong lúc sống còn này thì Mộ Dung Khanh và Nghiêm Vinh đi vào.

Tôn phi lập tức thay đổi thái độ kiêu căng hống hách lúc nãy, đáng thương cầu cứu: "Vương gia cứu tai"

Mộ Dung Khanh bước nhanh đi vào, trong mắt che giấu lửa giận, quát lên: "Buông ral"

Hắn đẩy Thương Mai ra, Thương Mai bị hắn dùng sức đẩy lảo đảo, cả người suýt chút nữa đã ngã khuỵu xuống. Sau khi đứng vững lại, ánh mắt lạnh lùng lui sang một bên, trong lòng cười chế giễu. Hắn đúng là bảo vệ trắc phi của hắn, không phải sao? Nữ nhân xấu xa như cô muốn tổn thương nữ nhân của hắn nên hắn đau lòng chứ gì?

"Vương gia..." Vành mắt Tôn phi ửng đỏ, muốn dựa sát vào nhưng Mộ Dung Khanh lại lấy cái ly trong tay nàng ta ra, cả giận nói: "Buông tay ra, ai cho phép người chạm vào ly của bổn vương?"

Khi hắn nhìn thấy một cái ly khác vỡ thành ba mảnh nằm trên mặt đất, sắc mặt tái mét, quay đầu lại giận dữ quát lên: "Tôn phi, ngươi thật to gan."

Nghiêm Vinh bước tới nhìn một hồi cũng thoáng thay đổi sắc mặt: "Trời ạ, đây là cặp ly Bạch Ngọc Lung Linh mà tiên đế ban tặng cho Vương gia, thế mà một cái đã vỡ nát rồi."

Tôn phi nghe được là đồ vật do tiên đế ban thưởng, cũng sợ đến sắc mặt tái mét: "Vương gia bớt giận, không phải thiếp thân làm vỡ, là nàng, là nàng...

Tôn phi chỉ vào Thương Mai, lớn tiếng quát: "Vương gia, là nàng làm bể cái ly kia."

Mộ Dung Khanh giận dữ nói: 'Cút, cút ra ngoài!"

Tôn phi thấy bão táp nơi đáy mắt hắn càng lúc càng mạnh, nào dám nói nữa, lập tức vừa lăn vừa bò đi ra khỏi phòng.

Tôn phi đi rồi, Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai: 'Ngươi ngốc à?"

Thương Mai ngẩn ra: "Không phải ta vứt, mà là nàng ta vứt."

Mộ Dung Khanh ném cái ly lên bàn, cái ly lăn vài vòng suýt nữa thì rơi xuống đất. Thương Mai sợ tới mức chạy tới bảo vệ, may mà không rơi xuống nhưng cô cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Người này cũng thật là, sao tính tình lại nóng nảy như vậy chứ? Cái ly quý giá như vậy, mà hắn lại vứt lung tung lên bàn nếu rớt nữa thì chẳng phải mất luôn một cặp sao?

Nghiêm Vinh liên nhặt cái ly bị vỡ làm bể lên: "Thật là một cái ly đẹp, thuộc hạ tốn mười văn tiền để mua đấy."

".." Thương Mai cầm cái ly kia, sắc mặt cô cũng xanh lè.


DMCA.com Protection Status