Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 130: MỜI PHU NHÂN LẦN NỮA



Lưu Thị và Phu nhân Nguyệt Nhung đứng cạnh nhau nhìn sang, trên gương mặt Lưu Thị mang vẻ kiêu ngạo nhìn tất thảy bằng nửa con mắt, nhưng những lúc tham gia yến tiệc cùng mọi người như thế này, bà ta đều sẽ như vậy, vì Liên Thị gần như không bao giờ xuất hiện, còn Phu nhân Nguyệt Nhung, trên danh phận là phu nhân, nhưng đó cũng chỉ là xưng hô, từ đầu đến cuối bà ta chỉ là thê thiếp, vậy nên khi bà ta đứng đây với thân phận Nhị phu nhân nhà họ Hạ liền có phong thái tư thế của nữ chủ nhân.

Bà ta nhìn con gái mình chất vấn Hạ Thương Mai, gương mặt hiện lõ ý cười đầy nông cạn, bà ta lại nhìn vết thương trên trán Phu nhân Nguyệt Nhung rồi bảo Hạ Phương Nhi: “Phương Nhi, không được ra tay, tùy ý dạy bảo mấy câu là được rồi.”

Câu này của bà ta thực chất là nói với Phu nhân Nguyệt Nhung, bà xem đi, các người ức hiếp Hạ Thương Mai toàn thân thương tích, một kẻ hủy dung một kẻ bẻ gãy ngón tay, nhưng Hạ Thương Mai không thèm ra tay với các người, suy cho cùng, bà là thím hai của Hạ Thương Mai, lại là phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, không giống loại thê thiếp như bà ta.

Hạ nhị thúc và Hạ Thừa tướng cũng nhìn qua đó, Thương Mai ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp khuôn mặt của Hạ Thừa tướng làm cô sững người.

Khuôn mặt này có thể dùng từ “đặc sắc” để miêu tả, hai mắt thâm quầng, sống mũi cong vẹo, môi sưng vù, hai bên gò má gầy vết thương bầm tím, nhìn qua là biết do bị đấm.

Thừa tướng đương triều mà lại bị người ta đánh cho một trận?

Thương Mai nhớ lại lời Tiêu Thác nói, không thể không thầm nghĩ rằng, chẳng nhẽ thực sự là do Tiêu Thác sai người đánh ông ta ư?

Hạ Phương Nhi thấy Thương Mai không nói gì, tưởng rằng cô đang sợ hãi liền bước lên một bước, chỉ thẳng vào mặt cô nói: “Cô xin lỗi Phu nhân Nguyệt Nhung và Nhị tỷ ngay lập tức, nếu không hôm nay tôi sẽ đánh gãy chân cô.”

Hạ Thừa tướng nghe thấy vậy thì mặt mày tối sầm, ông vốn hiểu rõ tính tình của hai mẹ con Lưu Thị, họ đều là những người hay nói dai những chuyện cỏn con, thích ra oai, ngày trước thì không nói, nhưng hôm nay không thể để tính xấu của bọn họ làm hỏng chuyện được.

Nhất là Hạ Phương Nhi từ nhỏ đã luyện võ, mặc dù nói cũng là biết khoa chân múa tay, nhưng nếu gây ra sát thương gì để cho khách khứa ở đây nhìn thấy thì lại không hay.

Ông ta nói với Hạ nhị thúc: “Ông ra bảo với Phương Nhi một tiếng, hôm nay là ngày vui của bà, đừng làm loạn.”

Hạ nhị thúc lại không để ý: “Hạ Thương Mai kia ra vẻ cũng hơi láo xược đấy, để Phương Nhi dạy dỗ nàng ta đi.”

“Làm càn, muốn dạy dỗ thì dạy dỗ lúc nào chẳng được? Nhìn xem có bao nhiêu quan khách có mặt ở đây, chuyện này để người ngoài nhìn thấy thật chẳng hay ho gì.”

Hạ nhị thúc càu nhàu trong lòng, Tướng phủ này bây giờ còn mặt mũi gì nữa đâu, mà đây cũng không phải lần đầu bị quan khách chê cười, làm thế thì đã sao?

Nhưng trước uy thế của huynh trưởng, ông ta chỉ đành trách móc một câu: “Phương Nhi, nói ít thôi!”

Hạ Phương Nhi nghe thấy cha trắng mắng, bèn căm phẫn trừng mắt với Hạ Thương Mai: “Ngươi cứ chờ đấy.”


DMCA.com Protection Status