Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 128: BỌN HỌ KHÔNG PHẢI CON CỦA CHA NGƯƠI



Mộ Dung Khanh vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Thương Mai đứng dưới tàng cây hoa quế, khuôn mặt của cô có chút xấu hổ, không khỏi lúng túng vì lỡ chen vào cuộc trò chuyện giữa hai huynh đệ.

Nhưng Mộ Dung Khanh lại vô cùng tự tại, giống như vừa rồi không hề nói bất cứ điều gì tuyệt tình: "Đến đây?"

"Là Lương vương cứ khăng khăng muốn ta tới." Thương Mai giải thích.

"Hắn không bảo nàng tới thì nàng sẽ không tới sao?" Mộ Dung Khanh nhướng mày nhìn cô.

Thương Mai ôm hòm thuốc, nhìn chàng qua ánh mặt trời, chết tiệt, hôm nay chàng đẹp quá.

"Nào, Vương gia vẫn là bệnh nhân của ta."

"Vào phòng đi!" Mộ Dung Khanh xoay người bước đi, Thương Mai vội vàng đuổi theo, bước chân của chàng rất nhanh, cô đuổi theo quýnh cả chân nên hoàn toàn không có thời gian để ngắm nhìn phong cảnh dọc đường.

Vào phòng, Mộ Dung Khanh liền nhanh chóng cởi xiêm y, ngồi trên ghế: "Hãy kê một ít thuốc hay, chốc nữa bổn vương uống rượu cùng Kỳ vương."

"Ta phản đối!"

"Vô hiệu!" Mộ Dung Khanh dứt khoát nói.

Thương Mai đặt hòm thuốc xuống, nhíu mày: "Vương gia không phải phải là người mất lý trí như vậy."

"Uống rượu thì liên quan gì tới lý trí?"

"Tiệc rượu ảnh hưởng đến thương thế, làm chậm tốc độ hồi phục.”

"Liệu có khỏi hẳn không?" Mộ Dung Khanh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt rối rắm của cô.

Thương Mai cúi người kiểm tra tình hình kết vảy của miệng vết thương: “Sẽ khỏi…”

"Vậy thì đừng nói những lời vô nghĩa ấy nữa, nàng còn chưa gả qua đây đã quản chuyện nọ chuyện kia rồi."

Thương Mai nghiến răng: “Vương gia là bệnh nhân bất hợp tác nhất mà ta từng gặp.”

"Bởi vì bổn vương không chỉ là bệnh nhân mà còn là vị hôn phu của nàng nữa!" Chàng chậm rãi liếc nhìn cô rồi bình thản nói.

Sắc mặt Thương Mai ửng đỏ, vì không muốn để chàng nhìn thấy nên cô cúi gằm mặt làm ra vẻ kiểm tra miệng vết thương.

"Chàng hãy nằm xuống đi, ngồi như vậy ta khó kiểm tra vết thương lắm." Thương Mai nói sang chuyện khác.

"Không nằm, cứ vậy mà bôi thuống, chỉ lát nữa là Vương gia tới rồi." Mộ Dung Khanh nói.

Thương Mai đành phải cúi người, bôi thuốc được điều chế ở ngoại ô kinh thành lên vết thương của chàng.

Hai người ghé sát vào nhau, hơi thở của chàng phả lên đỉnh đầu cô, ngón tay lướt qua vết thương… trên ngực chàng đã cảm nhận được tiếng tim đập rất có quy luật.


DMCA.com Protection Status