Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3273





CHương 3390:

“Anh Nam, đừng lo, em sẽ xử lý tốt, em nhất định sẽ đưa anh về nhài”

Nước mắt rốt cuộc không kìm được, rơi xuống từ hốc mắt đỏ hoe, thấm đẫm gò má trắng nõn của cô, Nguyễn Tri Hạ nghiến chặt răng lau nước mắt trên mặt và lay người vệ sĩ bên cạnh.

“Nhanh lên đi, không phải nói chỉ có năm phút sao. Chủ tịch Trần của các người nói để tôi lựa chọn, không phải để bọn họ lựa chọn. Bây giờ tôi đã chọn xong rồi, anh mau bỏ tôi xuống..

“Là phải thả xuống. Không chỉ thả hai người họ xuống, em cũng phải ngoan ngoãn về nhà cùng anh!” Một giọng nam rền đặc vang lên từ phía sau, cắt ngang lời Nguyễn Tri Hạ, giọng nói quen thuộc làm cô rơi lệ bất ngờ không kịp chuẩn bị. Không hề nghĩ ngợi, cô xoay người sà vào lòng người đang đi tới, nức nở túm lấy cổ áo anh, dáng vẻ tủi thân, người xem vừa cảm thấy xót xa vừa muốn cười.

“Được rồi, không phải anh đã tới rồi sao? Đừng lo lắng, anh sẽ đưa tất cả mọi người trở về!” Sờ vào mái tóc mềm mại, rối tung của Nguyễn Tri Hạ, một tay Tư Mộ Hàn ôm eo cô, một tay đút vào túi quần, hơi ngẩng đầu nhìn hai người đang bị treo giữa không trung.

“Đấn rồi” Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Kiến Định buông hai tay không còn sức, ngồi trong cái lồ ng, liếc mắt nhìn một đám người đang đánh nhau sôi trào cách đó không xa, cảnh tượng sắp sửa mất kiểm soát.

Khóc đến mệt, Nguyễn Tri Hạ mới từ từ lui khỏi lòng ngực của Tư Mộ Hàn, dựa vào anh nghẹn ngào nói.

“Mau, mau thả… anh, anh trai em và anh, anh Nam, xuống đi..” Thực sự là bị treo lơ lửng trên không trông đáng sợ một cách kỳ lạ, nếu như chẳng may bị rơi xuống thì phải làm sao.

“Thả xuống làm gì? Cô Nguyễn nghĩ thật khéo. Tôi nhớ tôi đã nói với cô rằng cô chỉ có thể đưa một người đi, sao cô lại nghĩ khi Tư Mộ Hàn đến là có thể đưa người đi?” Trần Hiền dìu Trân Tuấn Tú chậm rãi đến, xung quanh là một đám vệ sĩ, xem ra là quyết tâm nhất định phải giữ một người ở lại chỗ này.

“Trân Hiền, lẽ nào đến bây giờ anh vẫn cho rằng bố anh còn phần thắng sao?”

Tư Mộ Hàn nhướng mi đảo mắt liếc nhìn qua Trần Tuấn Tú, nắm chặt tay Nguyễn Tri Hạ, yên lặng làm nũng ôm eo cô.

“Chủ tịch Tư tốt nhất nên nhìn rõ hơn. Ở đây, ngoài cậu và Nguyễn Tri Hạ, những người còn lại đều là người nhà họ Trần, sao hả? Cậu nghĩ bây giờ tôi không có khả năng khiến hai người cùng rơi xuống sao?” Trần Hiền nhếch miệng, dáng thật quá kiêu ngạo.

“Các người muốn làm gì?” Quay đầu lại nhìn Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam, Tư Mộ Hàn nhíu chặt mày.

Quả thật là sai sót của anh, vậy mà nhất thời quên mất người điều khiển máy vẫn còn là người nhà họ Trần. Chỉ cần tay hơi run lên người sẽ rơi xuống, nơi này cũng không dễ cứu…

“Chúng mày nhìn nơi này có cảm giác quen mắt không?” Hai mắt trợn to, Trần Tuấn Tú chồm người về trước, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Nguyễn Kiến Định, giống như sắp đem người ăn vào bụng.

Nói đến quen mắt, Tư Mộ Hàn đảo mắt nhìn xung quanh, vừa đến nơi này, anh đã cảm thấy nơi này rất quen mắt, chỉ là vẫn luôn không nghĩ ra, bây giờ Trần Tuấn Tú đặc biệt nhắc tới, quả thật nhận ra có hơi khác thường.

“Nơi này rất giống với nơi mà Trần Mộc Châu ép em nhảy xuống biển. Mộ Hàn, anh nói xem, có phải Trần Tuấn Tú muốn trả thù cho dì Tuyết Phương không?”

Những lời của Trần Tuấn Tú quả thật đã nhắc nhở Nguyễn Tri Hạ, nơi mà hai lần bị Trân Mộc Châu bắt cóc với nơi này rất giống nhau, lúc đó họ đều không sao, chỉ có Vũ Tuyết Phương đã nhảy từ vách núi xuống, từ đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Chuyện của Vũ Tuyết Phương không liên quan gì đến chúng ta. Sợ là Trần Tuấn Tú đã phát điên. Kể từ khi Vũ Tuyết Phương gả cho Trần Tuấn Tú, hẳn là ông ta đã bị phát điên rồi. Yêu mà không được, nhiều năm như vậy, đoán chừng trái tim đã bị bóp đi méo nhiều.”

Đích thực là rất giống, chỉ thiếu một khách sạn và một vài nhà kho, ngoại trừ những thứ đó, nó trông giống hệt nhau.

“Đã nhớ ra cả, đúng không? Nguyễn Kiến Định, năm đó mày ép Tuyết Phương nhảy xuống biển, đã từng hối hận chưa? Có nghĩ tới, mình cũng sẽ bị treo trên vách đá, rồi ép phải nhảy xuống biển không? Cảnh tượng như vậy có nằm mơ tao cũng muốn trong thấy. Ban đầu, tao không có ý định đối xử chúng mày như vậy. Là chúng mày đã lấy đi hy vọng duy nhất còn lại của tao, chúng mày đều nên phải trả giá, chúng mày sẽ bị lọt vào báo ứng…”


DMCA.com Protection Status