Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3265





Chương 3382:

“Con tin bố, bố ơi bố khi nào đi tìm mẹ ạ, con có thể đi cùng không?” Nhào vào lòng Tư Mộ Hàn, vốn dĩ vẫn còn có chút xa lạ, nhưng sau khi biết được anh chính là bố của mình, hai từ bố ơi này lại như ma xui quỷ khiến thốt ra khỏi miệng.

Đợi sau khi dứt lời mới kịp phản ứng trở lại, Nguyễn Hướng Minh mới vội vã bịt miệng mình lại lén lút nhìn anh.

Nét cười trong mắt Tư Mộ Hàn lại càng sâu hơn, ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu bé cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải gọi thôi, bây giờ thích nghi một chút trước cũng không phải là không tốt, chỉ là trước khi mẹ con chưa thừa nhận thì ở bên ngoài nhất định đừng gọi, cô ấy mà biết Ị”

được, sẽ xấu hổ mất Che lấy gương mặt nhỏ nhắn khiến cho tâm trạng tốt hơn rất nhiều, Nguyễn Hướng Minh xấu tính chà hết nước mắt lên áo của Tư Mộ Hàn “Bố yên tâm đi, trước khi mẹ chưa thừa nhận bố con sẽ không để cho người ngoài biết được, bố hãy cố gắng nhé!” Nói rồi vùng vẫy nhảy xuống khỏi chân của Tư Mộ Hàn, che mặt chạy về phòng của mình.

Con nít đúng là thay đổi nhanh mà, Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Hướng Minh đã chạy xa lắc lắc đầu, điều tra lâu như vậy rồi, mới điều tra được tung tích của Trần Hiền, sau khi Nguyễn Tri Hạ mất tích đã qua một khoảng thời gian rồi, anh không thể đợi thêm được nữa rồi, tối nay sẽ xuất phát ngay.

Dẫn theo vệ sĩ ngồi máy bay xuyên đêm, Tư Mộ Hàn nhắm mắt lại, trong đầu lần này đến lần khác suy tính đến những vấn đề có thể sẽ xuất hiện và xảy ra, bố con Trần Tuấn Tú nếu như đã quang minh chính đại để lộ hành tung của mình, thì không thể không có chút chuẩn bị gì, rất có thể thông tin mà anh nhận được là lừa đảo, nhưng bây giờ không quan tâm nhiều nữa, chỉ cần nghĩ đến Nguyễn Tri Hạ nhất định sẽ chịu thương tổn, một giây anh cũng không thể chờ đợi được nữa.

“Chủ tịch, có thông tin truyền đến rằng TQT bây giờ đã thuộc dưới tên của Trần Tuấn Tú, rất có thể là do chủ tịch Nguyễn vì để bảo toàn… nên mới kí vào, anh..” Lâm Tiến Quân ngồi ở không xa, chau mày nhìn thông tin trên màn hình, đơn giản báo cáo lại.

“Điều tra rõ ràng, hợp đồng kí vào khi nào, tìm người canh chừng lấy tập đoàn Phước Sơn và biệt thự nhà họ Trần, có bất kì biến động gì lập tức báo cáo” Nguyễn Kiến Định bị đưa đi vẫn luôn điều tra không ra, nhưng đều nhờ vào con người bí ẩn đằng sau lưng Trần Tuấn Tú đó, chỉ nhà họ Trần thôi, cả giám sát ở đường quốc lộ và sân bay không thể nào xử lí triệt để như vậy, càng huống hồ là máy bay riêng, cũng không phải là thứ ai muốn cũng có thể có được.

Kế hoạch sau lưng nhà họ Trần đương nhiên không nhỏ, tạo ra một cục diện lớn như vậy, lần này đi cứu người e là không hề đơn giản thế.

Con đường mà máy bay đang đưa Tư Mộ Hàn đến, trên tay Nguyễn Kiến Định cầm lấy một mảnh dao thủy tinh, cũng đang âm thầm tiếp cận đại doanh.

Trên đường quay về cũng không phải quá thuận lợi, điều này cũng khiến cho tinh thần cảnh giác của Nguyễn Kiến Định buông xuống rất nhiều, lén lút lân mò xung quanh khoảng gần một tiếng đồng hồ, nhìn thấy người trong đại doanh không nhiều cũng không ít, mới cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần từ phía sau.

Trần Hiền ngồi trong nhà kho trong góc là Lê Quốc Nam đã hôn mê, nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa, đã ngồi không ở đây gần hai tiếng đồng hồ rồi, vẫn không đợi đến được người đến, sự kiên nhẫn đã dần cạn kiệt.

Đang định thay đổi kế hoạch, bên ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng vọng nhỏ nhẹ, như âm thanh thủy tinh va chạm vậy, vô cùng lanh lảnh.

Vẻ ác ý trong mắt vừa thấp thoáng qua, xem ra người mà hắn đợi đã đến rồi nhỉ.

Vốn dĩ sắp ngồi dậy rồi, bây giờ lại ngôi xuống lại, tay khoanh trên lông ngực, dựa vào giường, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa.

Bên ngoài truyền đến hai tiếng rên, sau đó là âm thanh nặng nề của vật nặng rơi xuống đất, nụ cười trên mặt Trần Hiền càng ngày càng lớn, dứt khoát đứng dậy, đi đến bên cạnh Lê Quốc Nam.

Đang đứng đó, tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy vào.

Xoay người nhìn sang, quả nhiên, Nguyễn Kiến Định lúc này đây đang khốn đốn đứng ngoài cửa, quần áo trên người do chạy trốn mà bị cứa rách đến vô cùng thê thảm, ống quần và giày chứa đầy đất cát, thậm chí ngay cả trên mặt cũng dính vài hạt, đầu tóc lại càng rối bời.

“Ồ, đây là không phải là chủ tịch Nguyễn sao? Khó khăn lắm mới chạy thoát ra ngoài được, sao lại còn muốn quay về nữa chứ? Là do sống ở đây thoải mái, nên không muốn rời đi rôi ư?” Một chân đặt lên chân của Lê Quốc Nam, Trần Hiền gương mặt nở nụ cười, lực dưới chân vốn không hề nhỏ.


DMCA.com Protection Status