Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3186





Chương 3303:

“Loại đồ vật này chắc hẳn rất dễ bắt chước nhỉ, Chủ tịch Trần, Tư Mộ Hàn tôi không có bản lĩnh lớn đến mức bắt cóc con gái ông ngay trong biệt thự của nhà họ Trần” Anh chỉ nhìn thoáng qua đã chắc chắn chiếc đồng hồ đó quả thật là của mình, cách đây không lâu anh đã từng đeo nó đến tham dự rất nhiều bữa tiệc khác nhau, làm sao lại nhận không ra đồ vật của mình chứ.

“Cậu nói cũng có lý, nhưng điều khó chấp nhận là Mộc Châu nhà chúng tôi một lòng một dạ với cậu, vốn dĩ tôi cũng không muốn tra hỏi làm gì, nếu là cậu dẫn con bé đi nói không chừng nó còn rất vui ý chứ, nhưng khi người giúp việc dọn phòng lại phát hiện một vũng máu bên cạnh giường…

Tư Mộ Hàn, hôm nay cậu nhất định phải giao Mộc Châu ra đây!”

Trần Tuấn Tú tới nhà cũ họ Tư kêu gào Tư Mộ Hàn nhíu mày rồi nhìn về đám phóng viên đằng sau lưng và nói: “Sợ là chỉ có mỗi Chủ tịch Tú biết đến cùng người đang ở đâu nhỉ. Đêm hôm khuya khoắt ông dẫn theo nhiều người tới nhà của tôi như thế thì sợ rằng sẽ dọa tới ông cụ nhà tôi đấy.

“Tư Mộ Hàn, Tuyết Phương đã bị các cậu hại chết, bây giờ đến cả Mộc Châu các cậu cũng không tha, chẳng lẽ lương tâm của cậu không đau sao?” Ông ta vừa nói vừa che trái tim mình, vờ như đau tới nỗi không muốn sống nữa. Cánh tay ông ta đang chỉ vào Tư Mộ Hàn cũng run rẩy không ngừng.

“Chủ tịch Tú không ngại dời bước tới phòng khách chứ, có vấn đề gì thì chúng ta từ từ nói.” Tư Vân Chánh đi từ sau lưng Tư Mộ Hàn tới, ông ta chống gậy, tóc trắng bạc phơ, vẻ mặt già nua.

Có lẽ là phóng viên đã nhận được tin tức nên càng ngày càng có nhiều phóng viên tới. Tư Mộ Hàn nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Tú, ánh mắt anh u tối. Anh cũng muốn nhìn xem người trước mặt này sắp dở trò quỷ gì!

“Ông cụ Chánh, tôi nể mặt ông là người già nên mới nói chuyện với ông một cách đàng hoàng. Hôm nay tôi nhất định phải dẫn Trân Mộc Châu vê.

Ông tốt nhất là nên khuyên cháu trai ông đi, nếu không thì mọi người đừng hòng sống tốt!” Trần Tuấn Tú không trả lời Tư Vân Chánh mà nói tiếp, xem ra ông ta đã quyết tâm làm lớn chuyện ở ngoài này.

Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chủ tịch Tú cứ thế nhận định là tôi dẫn Trần Mộc Châu đi à? Tôi sao mà giỏi bắt trộm bắt cướp bằng nhà họ Trần được chứ?” Vũ Tuyết Phương là hạng người gì cơ chứ, Trân Tuấn Tú đã có thể giấu diếm chuyện bà ta làm mười năm trước chặt chẽ như thế thì chắc chắn cũng không đơn giản.

Trước đó vẫn là do bọn họ nghĩ lầm, cho dù Trần Tuấn Tú có vô tri hơn nữa thì những chuyện mà Vũ Tuyết Phương cũng không thể nào giấu diếm được ông ta. Huống chỉ theo như Trần Mộc Châu nói thì toàn bộ người trong biệt thự nhà họ Trần đều biết Vũ Tuyết Phương thích Nguyễn Huỳnh.

Bởi thế nên chắc chắn Trần Tuấn Tú cũng có vấn đề, chỉ là bây giờ anh chẳng có chứng cứ nào, lại còn bị đối phương tóm đuôi.

“Tư Mộ Hàn, Tuyết Phương chết rồi, Trân Mộc Châu là người thân duy nhất của tôi. Hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích.” Trần Tuấn Tú cứ chắc chắn là Tư Mộ Hàn đã dẫn Trần Mộc Châu đi, ông ta nói gần nói xa đều là không muốn thương lượng.

“Chủ tịch Tú, cho dù có là tôi dẫn Trần Mộc Châu đi thì ông nói một chút xem tôi dẫn một người sống sờ sờ ra khỏi biệt thự nhà họ Trần như thế nào? Tôi biết rõ rằng mình không có khả năng này!” Tư Mộ Hàn giật giật quần áo rồi ngồi xuống ghế mà bảo vệ mới mang ra ngoài. Anh bắt chéo chân, một tay chống cằm còn tay kia đặt lên đùi.

Ngón tay thon dài của anh gõ gõ có quy luật, quần tây đen nhánh và ngón tay trắng nõn hình thành so sánh mãnh liệt, vô cùng đẹp mắt.

“Những chuyện này phải hỏi cậu mới đúng. Tư Mộ Hàn, nếu như Trần Mộc Châu có chuyện gì thì tôi sẽ không bao giờ tha cho cậu đâu!”

“Tôi chẳng có chút hứng thú vào với con gái của ông cả, đâu cần phải tốn công tốn sức mang người ra. Chủ tịch Tú, tôi khuyên ông trước khi muốn gây phiền phức cho ai thì nghe ngóng một chút đối phương là người như thế nào đi.”

Tư Mộ Hàn không muốn nói nhảm với Trần Tuấn Tú, chuyện sáng nay anh còn chưa xử lý xong thì tới tối lại diễn cho anh xem một vở kịch như thế này. Xem ra đất Hải Phòng này không yên ổn rồi.

“Tư Mộ Hàn, Sunrise các người vô duyên vô cớ phá hoại hợp tác trước đây của chúng ta. Bây giờ lại bắt cóc con gái tôi, Trần Tuấn Tú không nuốt được cục tức này. Cậu chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu và Nguyễn Kiến Định đâu!”

Trân Tuấn Tú nói xong rồi quay người rời khỏi, ông ta dẫn theo đám người của mình, để lại đám phóng viên đang vây xem kia với vẻ mặt hoang mang.


DMCA.com Protection Status