Chương 2523:
Cố Mãn Mãn tuy tức giận, nhưng vẫn rất nghe lời Thẩm Lệ.
Tiêu Văn vô cùng hài lòng phản ứng của Thẩm Lệ, phải kiêng dè cô ta như vậy mới đúng chứ, cô ta chính là mợ chủ tương lai của nhà họ Cố đó!
Lúc quay đầu lại nhìn Cố Tri Dân, Tiêu Văn lại thay một vẻ mặt khác, đáy mắt chứa lệ, bộ dạng như muốn khóc đến nơi: “Tri Dân, em không muốn làm tổn hại đến tình cảm của anh và cô Thẩm, nhưng cô ấy quá quá đáng rồi, hôm qua em chỉ là muốn đến tổ phim đưa ly cà phê mà thôi, cô ấy ở trên xe không chịu xuống thì cũng thôi đi, em sắp đi rồi, cô ấy vậy mà lại xuống xe tát em một cái nữa.”
Giọt lệ trong đáy mắt Tiêu Văn rơi xuống, bộ dạng thương tâm như muốn ngất đi vào bất kỳ lúc nào vậy: “Em thật sự…không có định so đo đâu…tuy con của chúng ta suýt chút nữa cũng mất rồi…nhưng mà em cũng không có trách cô ấy đâu…nhưng mà cô ấy như vậy thật sự không được, như vậy thì sẽ không thể nào đi tiếp trong giới giải trí được…”
Tiêu Văn khóc lóc kể lể rất nhiều, Cố Mãn Mãn nghe đến đôi tai cũng ù ù lên rồi.
Cô quay đầu sang nhìn Thẩm Lệ, phát hiện Thẩm Lệ hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào Tiêu Văn giống như là đang xem kịch vậy, vừa điềm đạm mà bình tĩnh.
Tiêu Văn khóc đến không nói nên lời, muốn xông vào trong lòng của Cố Tri Dân, nhưng Cố Tri Dân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cánh tay cô ta, không để cô ta xông vào lòng mình, vẻ mặt thương tiếc nói: “Đừng khóc nữa, cẩn thận động thai khí.”
Thẩm Lệ chú ý đến phản ứng nhỏ nhặt này của Cố Tri Dân, đôi mắt bất giác khẽ híp lại, có chút nghi hoặc mà nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhìn Tiêu Văn với vẻ mặt lo lắng, thần sắc không giống như đang giả vờ.
Nhưng tại sao, cô cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ nhỉ?
Tuy Cố Tri Dân biểu hiện như rất lo lắng cho Tiêu Văn, nhưng không hiểu sao lại khiến cho cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Có lẽ…chỉ là do sự không cam tâm đáng buồn cười trong đáy lòng cô đang tác quai tác quái mà thôi…
Thẩm Lệ mím mím môi, thần sắc lại hồi phục về vẻ bình tĩnh trước đây: “Nói xong rồi sao?”
Trên gương mặt Tiêu Văn vẫn đang mang theo nước mắt, cô ta quay sang nhìn Thẩm Lệ: “Cô Thẩm, tôi đã nói với Tri Dân rồi, anh ấy sẽ không làm khó cô, cũng mong cô tự mình thu xếp ổn thỏa, sự nhẫn nại của con người đều có hạn đó.”
“Ý của cô là không chịu thừa nhận cô đã đánh Mãn Mãn, đúng không?”
Thẩm Lệ nhìn chăm chăm vào Tiêu Văn, ngữ khí nghiêm túc cực kỳ.
Tiêu Văn bị cô nhìn đến chột dạ, ánh mắt khẽ rũ xuống, ngữ khí thương tâm mà nói: “Không ngờ bây giờ cô còn muốn vu nhọ cho tôi…”
“Tri Dân là ba của con tôi, tôi làm bất cứ điều gì cũng chắc chắn phải lo nghĩ đến tình hình của Tri Dân, tôi mua cà phê cho tổ phim cũng là bởi vì tôi cảm thấy mọi người đều vất vả rồi, cô Thẩm, cô đừng chấp mê bất ngộ như vậy nữa.”
“Được thôi, nếu đã như vậy thì tôi biết nên xử lý như thế nào rồi.” Thẩm Lệ vừa không tức giận, cũng không phát cáu, bộ dạng bình tĩnh như đã có dự tính.
Sắc mặt Tiêu Văn khẽ thay đổi, hôm qua lúc cô ta đi tìm Thẩm Lệ, đã nhiều lần xác định nơi đó không có camera, biết Thẩm Lệ không thích cô ta, nên đã cố ý đánh Cố Mãn Mãn để ép Thẩm Lệ ra tay và quay video lại.
Nhưng bộ dạng tự tin lúc này của Thẩm Lệ, lại khiến đáy lòng Tiêu Văn có chút bất an.
“Mãn Mãn, đặt giùm chị một nhà hàng, tối nay chị phải mời Tri Hạ và người kia ở nhà cậu ấy ăn cơm.” Lời là Thẩm Lệ nói với Cố Mãn Mãn, nhưng trên mặt cô lại nở một nụ cười hàm ý sâu xa với Tiêu Văn.
Đáy lòng Tiêu Văn thịch một cái, cô ta gần như đã có thể xác nhận được, Thẩm Lệ có thể đã có cách ứng đối rồi.