Chương 2060:
Tư Mộ Hàn đưa tay lên môi, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ, anh lại hỏi : “Có lựa chọn nào là ‘ vừa đẹp trai vừa tốt với mình không’?”
“ Không có.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu.
Tư Mộ Hàn : “ Nhảm nhí!”
“ Anh mau đoán đi mà!” Nguyễn Tri Hạ lắc lắc tay anh, mang máng chút nũng nịu.
Tư Mộ Hàn thật sự không nhớ anh đã không được nhìn thấy bộ dạng nũng nịu này của Nguyễn Tri Hạ bao lâu rồi, đáy lòng anh lúc này như rã rời cả ra.
Anh siết chặt tay Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu không nhanh không chậm nói : “ Nếu phải chọn một trong hai, đương nhiên phải chọn người đẹp trai rồi.”
Nguyễn Tri Hạ có hơi ngạc nhiên: “ Tại sao chứ ? Tại sao anh lại nông cạn như vậy chứ?”
Tư Mộ Hàn nghe những lời đó liền cười lớn: “ Người thích em đương nhiên sẽ đối tốt với em, điều đó không hề liên quan gì tới ngoại hình cả. Cho nên sở thích cá nhân sẽ quan trọng hơn, anh thì thích người đẹp.”
Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Mộ Hàn là đang cố tình trêu chọc cô đây mà.
Nguyễn Tri Hạ hừ nhẹ một tiếng : “ Nói như thật vậy … Không biết người nào đó trước đây nhìn thấy mặt em rồi còn muốn hôn a.”
Những gì mà Tư Mộ Hàn nói, nửa chữ cô cũng không thèm tin đâu.
Nụ cười trên gương mặt Tư Mộ Hàn càng lúc càng sâu : “ Không tin à?”
“ Bộ dạng đó của em, anh vẫn thấy rất đẹp mà.”
Trực giác của Nguyễn Tri Hạ mách bảo là Tư Mộ Hàn đang dỗ dành cô, nhưng ánh mắt anh lại dường như lại không có nửa phần nào đang gạt cô vậy.
Nguyễn Tri Hạ cũng không cười nữa, cô nghiêm túc nhìn anh.
Tư Mộ Hàn thấy cô nhìn như vậy, bàn tay to lớn của anh vẫn siết chặt lấy tay cô, nhưng ánh mắt anh lại dời đi nơi khác, không nhìn cô nữa.
Nguyễn Tri Hạ thấy anh như vậy, cô lại càng cố ý nghiêng đầu qua nhìn mặt anh.
Tư Mộ Hàn ngó đông ngó tây, chứ không nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ suy xét ngẫm nghĩ một chút, sau đó lại thử thăm dò : “ Tư Mộ Hàn…không phải anh đang xấu hổ đó chứ?”
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, rất lạnh lùng.
Nhưng điều này lại càng khiến Nguyễn Tri Hạ càng thêm tin chắc vào suy đoán của mình.
Bình thường Tư Mộ Hàn lúc nào cũng bày ra cái bộ dạng lạnh nhạt không thèm quan tâm mọi thứ, cũng rất giỏi che giấu cảm xúc của mình.
Ngay cả khi có nói điều gì đó khiến anh cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ, anh cũng sẽ không thể hiện điều đó ra bên ngoài đâu, nhưng ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ, đương nhiên anh sẽ thoải mái hơn khi ở trước mặt người khác.
Nguyễn Tri Hạ không tiếp tục hỏi nữa mà chỉ nắm tay Tư Mộ Hàn rồi mỉm cười.
Tư Mộ Hàn có hơi cáu vì nụ cười của cô, nhưng anh vẫn quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Một lát sau Nguyễn Tri Hạ lại nói tiếp : “ Lúc nãy em thật sự đã nghĩ, lấy một người chồng đẹp trai rồi ngày nào cũng nhìn thấy bản mặt đẹp trai ngời ngời của hắn, đúng là khó mà tức giận được a.”
Tư Mộ Hàn cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cô long lanh như chất chứa đầy những vì sao sáng : “ Em nghĩ anh như vậy đó, đôi khi em tức giận với anh, nhưng khi nhìn thấy mặt anh, em lại hết giận liền luôn.”
Hiếm lắm mới nhìn thấy Tư Mộ Hàn sững người như vậy.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười và tiếp tục nói : “ Nhưng trước đây em không dám cho anh biết, sợ anh kiêu ngạo lên rồi lại chọc em giận nữa rồi không biết làm sao đây.”
Ngữ khí của cô thật sự mang theo mấy phần chân thật.