Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1957





Chương 2055:

 

Dường như Tư Mộ Hàn không lường trước được cô sẽ hỏi câu này mới ngẩn người một lúc rồi nắm lấy tay cô ngay: “Em thì sao?”

 

Trốn tránh không trả lời có nghĩa là rất trễ.

 

“Em ngủ sớm lắm.” Hiện giờ Nguyễn Tri Hạ rất dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, phần lớn thời gian cô đều dành để ngủ.

 

Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng tựa người ra sau, trông cô có vẻ không được khỏe cho lắm.

 

Tư Mộ Hàn nhìn ra được cô đã hơi mệt mới hỏi: “Em đi nghỉ một lúc nhé?”

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu.

 

Cô gật đầu rất nhẹ, nếu như không quan sát kỹ thì gần như không nhận ra được.

 

Tư Mộ Hàn đứng dậy, khom lưng ôm cô lên giường, đắp mền cho cô xong rồi nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

 

Cô không nói gì, chỉ vươn tay mình níu lấy tay anh.

 

Tư Mộ Hàn ngồi bên mép giường nhìn cô rồi dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

 

Đến lúc này Nguyễn Tri Hạ mới nhắm mắt lại, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay anh vẫn siết chặt không buông.

 

Anh thả lỏng người ra rồi hạ thấp cánh tay xuống để cho Nguyễn Tri Hạ nắm thoải mái hơn một chút.

 

Tiếng hít thở của cô nhanh chóng trở nên đều đặn.

 

Mới đây mà đã ngủ mất rồi.

 

Tư Mộ Hàn ở bên cạnh trông chừng cô một chốc, lúc xác định Nguyễn Tri Hạ thật sự đã say giấc nồng rồi mới nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại rồi đi ra khỏi phòng.

 

Bảo vệ canh gác bên ngoài.

 

Tư Gia Thành vẫn giữ mãi một tư thế kỳ dị không nhúc nhích, ấy là bởi vì Tư Nguyễn đang tựa lên người anh ngủ ngon lành.

 

Tư Nguyễn mới vừa ngủ, Tư Gia Thành lo lắng nếu anh chỉ nhúc nhích một tẹo thôi là sẽ đánh thức con bé nên chỉ đành ngồi cứng đờ.

 

Tư Mộ Hàn đi đến bên cạnh, anh cúi đầu nhìn Tư Nguyễn rồi khom lưng bế cô bé đi lên lầu, từ đầu đến cuối vẫn im thin thít không nói lời nào.

 

Anh nghĩ ngợi một lúc rồi bế Tư Nguyễn vào phòng ngủ của Nguyễn Tri Hạ, đặt cô bé nằm ngủ bên mẹ của mình.

 

Dáng ngủ của Tư Nguyễn không ngoan ngoãn gì mấy, nhưng Nguyễn Tri Hạ ngủ rất sâu, ắt hẳn sẽ không bị cô bé đánh thức.

 

Lúc anh đi xuống lầu bèn bắt gặp Tư Gia Thành đang đứng dưới chân cầu thang, ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.

 

Dường như Tư Gia Thành muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, bèn gãi đầu im thin thít đi theo sau lưng Tư Mộ Hàn.

 

“Thấy người anh mang đến rồi à?” Tư Mộ Hàn cất bước đi ra ngoài, anh lên tiếng hỏi.

 

Tư Gia Thành vội vã gật đầu: “Dạ.”

 

Vốn dĩ anh ta đứng sau lưng Tư Mộ Hàn, đi lên hai bước để cùng sánh vai với anh: “Anh ta là Lưu Chiến Hằng hả? Anh đưa anh ta đến đây làm gì? Tại sao phải đưa anh ta tới chứ?”

 

Đại khái là Tư Mộ Hàn nghe anh ta hỏi nhiều quá bèn lấy làm phiền, lười biếng chẳng buồn trả lời.

 

Tư Gia Thành sờ sờ lỗ mũi rồi đành thôi, ngoan ngoãn lùi ra sau lưng Tư Mộ Hàn, cũng không hỏi thêm gì nữa.

 

Tư Mộ Hàn đi vào phòng Lưu Chiến Hằng.

 

Lúc anh bước vào, Lưu Chiến Hằng đang uống trà với Ly.

 

Lần này Lưu Chiến Hằng đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, vẻ mặt anh ta rất đỗi thản nhiên, ung dung tự đắc cầm ly trà trong tay, trông cứ như là khách đến chơi nhà vậy.


DMCA.com Protection Status