Chương 2042:
Tư Mộ Hàn mở miệng, tiếng nói có chút lạnh lùng: “Sao giờ khuya rồi mà vẫn chưa chịu đi ngủ?”
Tư Nguyễn ngón tay xoắn vào nhau, nhỏ giọng nói: “Sẽ đi ngủ liền.” Tiếng nói nhỏ nhẹ hiểu chuyện của đứa con gái nhỏ mới bốn, năm tuổi đúng thật là khiến cho người lớn đau lòng.
Giọng nói của Tư Mộ Hàn cũng dịu đi vài phần: “Đi ngủ đi.”
“Dạ.” Tư Nguyễn dừng một chút, lại đột nhiên hỏi: “Ba ba, ba ba có phải nhớ mẹ rồi không?”
Tư Mộ Hàn thoáng tạm dừng lại một chút: “Không có.”
Tư Nguyễn kéo dài âm thanh “À” một tiếng nói: “Dạ.”
Rõ ràng cũng là câu hỏi của đứa nhỏ, nhưng Tư Mộ Hàn lại như nghe ra được một tia ý vị thâm trường. Tư Mộ Hàn nhất thời cạn lời, không biết nên nói gì mới tốt. Đợi nửa ngày, mới có thể đối phó nói một câu: “Con đi ngủ đi.”
“Ba ba ngủ ngon.” Tư Nguyễn cười cười chúc, Tư Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng: “Ngủ ngon.”
Nói hai lần ngủ ngon, Tư Gia Thành liền đem điện thoại lấy về, mà Tư Nguyễn cũng ngoan ngoãn đi đến bên giường nằm xuống, còn tự mình kéo chăn đắp lại. Tư Gia Thành liếc nhìn một cái, liền được cười đáp trả. Tư Nguyễn lôi kéo góc chăn, nhắm hai mắt lại.
Nhưng rất nhanh lại mở to mắt, ngồi dậy. Tư Gia Thành có chút khó hiểu nên mở to hai mắt nhìn Tư Nguyễn: “Làm sao vậy?” Tư Nguyễn liền tạo một tư thế, ý bảo Tư Gia Thành mau mau chụp ảnh gửi cho Tư Mộ Hàn.
“Tiểu Thành.” Đúng lúc này, điện thoại lại phát ra tiếng của Tư Mộ Hàn. Tư Gia Thành vội vàng lên tiếng: “Dạ?”
“Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Nguyễn phiền em chăm sóc.” Tư Mộ Hàn thản nhiên nói. Gia Thành với Tư Mộ Hàn mà nói so với nhà họ Tư hay bất kì ai khác đều gần gũi hơn một chút và anh ở trước mặt Gia Thành cũng bình dị dễ gần hơn.
Tư Gia Thành đáp: “Em biết rồi, chuyện này anh không dặn em cũng tự biết.”
“Đi ngủ sớm một chút.” Tư Mộ Hàn nói xong liền tắt điện thoại.
Tư Gia Thành nhìn di động sau đó bĩu môi, trong lòng nghĩ, lúc Tư Mộ Hàn gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ khẳng định sẽ không như thế này.
“Chú nhỏ, nhanh lên!” Âm thanh của Tư Nguyễn kéo lại suy nghĩ của Tư Gia Thành.
“Được rồi, được rồi, đến liền đây.”
Tư Gia Thành đáp ứng yêu cầu của Tư Nguyễn, chụp một bức ảnh như là Tư Nguyễn đang ngủ rồi gửi cho Tư Mộ Hàn. Sau đó cũng ở phía sau tự viết tin nhắn: “Là Tư Nguyễn kêu em chụp như vậy rồi gửi anh đó.” Tư Mộ Hàn ngồi ở mép giường, nhìn thấy hình chụp được gửi đến, nhíu mày trả về một chữ: “Ừ.”
Nhưng kì thực mặt mày lại trở nên nhu hòa hơn, Tư Nguyễn cái tiểu nha đầu này cũng thật hiểu chuyện.
Sao mà lạnh nhạt như vậy? Tư Mộ Hàn lạnh nhạt như thế, Tư Gia Thành cũng không cùng hắn báo tin tức khác, cầm lấy di động, đi đến bên giường nhìn một chút, Tư Nguyễn đã hô hấp đều đặn, đúng là đang ngủ rồi.
Thực sự đang ngủ? Nhưng lúc chụp xong hình rồi gửi Tư Mộ Hàn còn chưa đầy hai phút, cái này là đang ngủ thật sao?
“Tư Nguyễn?” Tư Gia Thành cúi người, nhẹ nhàng bên tai kêu một tiếng.
Hoàn toàn không phản ứng gì. Con nít đúng thật là, nhanh như thế đã ngủ rồi, Tư Gia Thành xoay người giúp đứa nhỏ lôi kéo bức màn, lại tắt đèn sau đó mới đi ra ngoài.
*