Chương 2010:
Cố Tri Dân cứng nhắc, khẽ ho một tiếng rồi ngẩng đầu lên.
Anh cười hì hì: “Đình Kiên, cậu đừng vạch trần tôi như vậy, cậu thật là…”
Cố Tri Dân thở dài, dáng vẻ bất đắc dĩ.
“Anh không say sao?” Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên nhìn Cố Tri Dân.
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt giải thích: “Tửu lượng của cậu ta được rèn luyện từ nhỏ, cậu ta không dễ say như vậy đâu.”
Nguyễn Tri Hạ hết nói nổi: “Anh lại muốn làm gì?”
“Anh không muốn làm gì cả, chỉ là…” Cố Tri Dân gãi đầu, hơi xấu hổ nói: “Mấy ngày nay cô ấy lại không để ý đến anh nữa.”
Bầu không khí bỗng yên tĩnh lạ thường.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn Cố Tri Dân.
“Mọi người nhìn tôi làm gì, tôi chỉ là…” Cố Tri Dân nói đến đây thì đột ngột giảm âm lượng: “Không còn cách nào khác.”
Nguyễn Tri Hạ ngã người ra sau, không biết nên nói gì.
Hai người này vòng tới vòng lui, nhưng mãi mà không chính thức yêu nhau.
Tư Gia Thành đang xem kịch vui thì kinh ngạc lên tiếng: “Anh vẫn chưa theo đuổi được chị Thẩm Lệ sao?”
Cố Tri Dân nghẹn họng, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc thối, cậu im miệng cho tôi.”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Tri Dân dựa vào ghế ngay, hai cánh tay yếu ớt rũ xuống, giả thành dáng vẻ say khướt, quay đầu nói với bọn họ: “Cô ấy đến rồi, mọi người đừng làm hỏng chuyện đó.”
Nói xong, Cố Tri Dân vội nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ.
Một giây sau, cửa phòng bị đẩy ra.
Nhưng người bước vào không phải Thẩm Lệ.
Toàn bộ người trong phòng bao đều ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước cửa.
Tiêu Giai Kỳ đứng ở cửa, thấy người bên trong đều đang nhìn chằm chằm bà ta thì hơi mất tự nhiên cúi đầu.
Sau đó bà ta lại cẩn thận ngẩng đầu lên, lén lút nhìn Nguyễn Tri Hạ, nhỏ giọng gọi cô: “Tri Hạ…”
Không ai ngờ rằng Tiêu Giai Kỳ lại đột ngột xuất hiện ở đây.
Cố Tri Dân vốn đang giả vờ say cũng ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Những người ngồi trong đây đều biết rõ mối quan hệ giữa Nguyễn Tri Hạ với người nhà họ Nguyễn.
Tiêu Giai Kỳ xuất hiện ở đây, hoàn toàn là một vị khách không mời mà đến.
Tư Mộ Hàn trầm mặt, quay đầu nhìn Cố Tri Dân.
Nguyễn Tri Hạ nói tới đây dùng cơm, Tư Mộ Hàn chỉ liên lạc với Cố Tri Dân, bảo Cố Tri Dân sắp xếp mọi thứ.
Nhưng giờ để Tiêu Giai Kỳ tìm tới tận đây, đương nhiên Cố Tri Dân cũng có trách nhiệm.
Cố Tri Dân cười ngượng ngùng, rồi đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc.
Anh đi tới trước mặt Tiêu Giai Kỳ: “Vị phu nhân này, có phải bà tìm nhầm phòng đúng không? Bà đến từ đâu thì nên trở về nơi đó đi.”
Cố Tri Dân đưa lưng về phía mấy người Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm.
Tiêu Giai Kỳ đứng đó không nhúc nhích.
Cố Tri Dân kiêng kỵ hôm nay có Tư Nguyễn ở đây, nếu Tiêu Giai Kỳ muốn làm ầm lên, đến lúc đó chắc sẽ khó coi lắm.
Anh ngoài cười nhưng trong không cười, kéo cánh tay Tiêu Giai Kỳ: “Bà lạc đường đúng không?”