Chương 1979:
Khi ba anh ta Tạ Sinh vẫn còn sống, ông luôn yêu thương anh ta và Tư Mộ Hàn như nhau.
Sau đó ông không còn nữa, anh ta muốn đưa hung thủ giết hại ba mình ra ngoài ánh sáng, nhưng vẫn nhờ vào tin tức Tư Mộ Hàn cho người đưa tới và bằng chứng để tống Lưu Chiến Hằng vào ngục giam.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Tư Mộ Hàn.
Nếu là người khác cũng thôi đi, tại sao cứ phải là Tư Mộ Hàn chứ.
Tạ Ngọc Nam tự trào phúng nói: “Em biết Lưu Chiến Hằng bị tống vào tù thế nào không?”
Nguyễn Tri Hạ định nói chuyện đó không liên quan tới cô, nhưng sâu thẳm trong lòng cô vẫn muốn biết ông ta bị đưa vào ngục giam như nào.
“Có người nói với Lưu Chiến Hằng, Lưu Loan Loanở chỗ tôi, tôi muốn cô ta thay anh trai mình trả nợ. Cứ như thế, Lưu Chiến Hằng tự tìm tới cửa, mà đúng lúc có người biết chuyện, báo cảnh sát, giao toàn bộ chứng cứ phạm tội những năm gần đây của Lưu Chiến Hằng cho cảnh sát, bày ra thiên la địa võng.”
Tạ Ngọc Nam nói tới đây, cúi người chống tay vào đầu gối hỏi cô: “Em cảm thấy, ‘người đó’ là ai?”
“Lưu Chiến Hằng cả đời thông minh, sự kiêu ngạo thấm từ trong xương cốt , ông ta tự cao tự đại, sao có thể chờ người khác ép chui đầu vào lưới? Vì vây liền tự thú, còn để cảnh sát đưa em gái đi.”
Trong nụ cười của Tạ Ngọc Nam có chút tự giễu: “Con người Lưu Chiến Hằng, tính toán cẩn thận, đến khi thất bại thảm hại vẫn luôn cố gắng bảo vệ em gái, không thể không thừa nhận, ông ta rất thông minh.”
Tạ Ngọc Nam nói đến đây, lại hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Em nói xem có đúng hay không?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tạ Ngọc Nam bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bây giờ anh cũng học được cách vòng vo tam quốc rồi à.”
“Em không phải cũng vậy sao?” Tạ Ngọc Nam nở nụ cười, chân mày cũng giãn ra, đây mới là dáng vẻ thiếu gia phong lưu lỗi lạc trước đây của anh mà cô quen biết.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, trong đáy mắt xuất hiện ý mỉa mai.
Tạ Ngọc Nam nói “người đó”, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên biết đó là ai.
“Cái người” mà anh ta nói ngoài Tư Mộ Hàn thì còn ai nữa.
Tư Mộ Hàn đã từng nói sẽ không bao giờ như Lưu Chiến Hằng, lợi dụng một người phụ nữ yếu đuối để đạt mục đích của mình.
Hơn nữa từ trong lời nói Tạ Ngọc Nam, có thể đoán được, Tư Mộ Hàn hoàn toàn không lợi dụng phụ nữ để đạt được mục đích của mình.
Lưu Loan Loan khi đó mặc dù trong tay Tạ Ngọc Nam, Tạ Ngọc Nam mặc dù hận Lưu Chiến Hằng, muốn báo thù cho cha, nhưng cũng không phát rồ đến nỗi tra tấn Lưu Loan Loan, lợi dụng Lưu Loan Loan để đối phó Lưu Chiến Hằng.
Thực chất Tạ Ngọc Nam là một người lương thiện và nguyên tắc.
Nhưng trong lòng Lưu Chiến Hằng, dù chỉ một tia lương thiện cũng chẳng có.
Ông ta cảm thấy tất cả mọi người đều như ông ta, luôn luôn tính kế cướp đoạt của người khác, lúc nào cũng phải dùng tâm tư đen tối để phỏng đoán người khác.
Thế nên, Tư Mộ Hàn thả Tạ Ngọc Nam ra, anh talàm gì đó với Lưu Loan Loan, Lưu Chiến Hằng liền không giữ được bình tĩnh nữa.
Từ một phương diện khác cũng có thể nhìn ra được, Lưu Chiến Hằng thật ra vẫn quan tâm Lưu Loan Loan.
Nhưng cho dù là vậy, trong lòng Nguyễn Tri Hạ, Lưu Chiến Hằng vẫn là một kẻ ti tiện đáng hận.
Cô mãi mãi không thể quên được việc mà Lưu Chiến Hằng đã làm với nhà họ Mộc.
Cho dù có một ngày, có người nói Lưu Chiến Hằng hối cải rồi, Nguyễn Tri Hạ cũng không thể tha thứ cho ông ta được.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười nhìn Tạ Ngọc Nam: “Anh đang trách Tư Mộ Hàn lợi dụng anh sao?”
Nếu Tạ Ngọc Nam đã nói cô quanh co lòng vòng, thì để cô nói thẳng vào vấn đề luôn.
Tạ Ngọc Nam cũng không cần phải nói đến chuyện Tư Mộ Hàn.