Chương 1970:
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ thở dài, tựa đầu quay sang một bên.
Tư Mộ Hàn đưa tay sờ đầu cô: “Chờ anh.”
Cửa phòng nghỉ mở ra rồi lại đóng lại.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ, không thể cứ tiếp tục như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ lại bị người từ bên ngoài mở ra.
Nguyễn Tri Hạ tưởng Tư Mộ Hàn đã trở về.
Cô vừa quay đầu, lúc nhìn rõ người tới thì hai mắt mở to.
Đó là một người phụ nữ mặc đồ đen chỉnh tề, sau khi khóa trái cửa phòng thì đi tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.
Người phụ nữ đó đi đến trước mặt cô, nở nụ cười giả tạo: “Cô Hạ, đã lâu không gặp.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc: “Ly.”
“Còn nhớ tôi sao.” Cô ta dường như rất vui mừng, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ly đánh giá Nguyễn Tri Hạ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đùi cô: “Chân không thể cử động sao, rất bất tiện nhỉ?”
Giọng nói nghe như thể rất thân thiết vậy.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ biết, Ly đến tìm cô, tuyệt đối không chỉ để hỏi thăm chân của cô.
Ly rất trung thành và tận tâm với Lưu Chiến Hằng, mục đích cô ta tới chuyến này nhất định là vì Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Tri Hạ chỉ nhìn Ly, không nói không rằng.
Cô không cần phải trả lời loại câu hỏi này.
Ly thấy Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào thì cũng không quanh co lòng vòng nữa: “Hẳn cô cũng đoán được mục đích tôi đến chuyến này rồi.”
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng hỏi: “Cô muốn bắt tôi để uy hiếp Tư Mộ Hàn?”
“Không.” Ly lắc đầu, cực kỳ kiên nhẫn giải thích: “Bộ dạng bây giờ của cô, tôi có đưa cô đi thì cũng chỉ là gánh nặng, đương nhiên tôi sẽ không ngốc đến nỗi đến bắt cô đi, tôi chỉ tới thăm cô một chút, nhân tiện gặp Tư Mộ Hàn.”
Từ đầu đến cuối, giọng nói của cô ta đều rất ôn hòa.
Giống như thật sự chỉ là tới gặp bạn cũ mà thôi.
Với hiểu biết của Nguyễn Tri Hạ về Ly, cô ta là một nhân vật lợi hại, sẽ không đánh trận chiến mà không có chuẩn bị trước.
Cô ta nói muốn tới để gặp Tư Mộ Hàn thì nhất định đã chuẩn bị đầy đủ.
Tay của Nguyễn Tri Hạ trên chỗ để tay xe đẩy buông lỏng: “Lưu Chiến Hằng có khỏe không?”
Ánh mắt Ly vẫn yên tĩnh nhưng vẻ mặt lập tức lạnh đi: “Anh ấy thế nào, cô không biết sao?”
Nguyễn Tri Hạ cười: “Xem ra là không tốt lắm.”
Không biết vì sao Lưu Chiến Hằng lại tự thú, nhưng Ly tìm tới cửa thì chắc hẳn bây giờ không có cách để giúp Lưu Chiến Hằng ra ngoài.
Cô ta dùng vẻ mặt giễu cợt nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Không tới cuối cùng, thắng thua khó định, cô vẫn còn lo lắng cho Tư Mộ Hàn quá nhỉ.”
Nói đến Lưu Chiến Hằng, Ly cũng không lạnh lùng được nữa.
Phụ nữ luôn là người dễ dàng làm việc theo cảm tính.
Đương nhiên, nếu như là vì người đàn ông mình yêu mến thì phụ nữ có thể ác hơn bất kỳ ai.
Đối với lời nói của Ly, Nguyễn Tri Hạ chỉ cười một tiếng.
Ly thấy Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh như vậy thì hơi nghiêm mặt lại nhìn Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào.
Trên bàn cạnh Nguyễn Tri Hạ bày hoa quả và điểm tâm.