Chương 1960:
Tư Mộ Hàn nói xong, lại tiếp tục: “Nguyễn Tri Hạ, em có nghe thấy anh nói không?”
Nguyễn Tri Hạ hít mạnh mũi một cái: “Hãy để em bình tĩnh một chút.”
Một lúc lâu, Tư Mộ Hàn vẫn không lên tiếng.
Ngay khi Nguyễn Tri Hạ tưởng anh sẽ không thỏa hiệp, anh lại nói: “Anh đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi anh.”
Sau đó tiếng bước chân và tiếng đóng cửa vang lên.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình cô, rốt cuộc cô không thể kìm chế được nữa, bắt đầu rơi lệ.
Dù cô đã cố hết sức áp chế tâm tình của mình, nhưng cô vẫn không thể kìm chế được.
Ngoài cửa.
Tư Mộ Hàn ra ngoài, vừa đóng cửa lại, đã nhìn thấy Tư Nguyễn đứng dựa vào tường.
Hai cha con ánh mắt giao nhau, nhìn nhau một lát, Tư Mộ Hàn mới dời mắt.
Tư Nguyễn đứng thẳng người, nhìn Tư Mộ Hàn, giọng điệu rất nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc mẹ làm sao thế?”
Tư Mộ Hàn từ trên nhìn xuống Tư Nguyễn.
Hôm nay, Tư Nguyễn mặc bộ váy hoa màu xanh nhạt nền trắng.
Da nó trắng nõn, còn có vẻ hồng hào, nhìn tràn đầy sức sống.
Tư Mộ Hàn đưa tay, xoa đầu nó: “Con không cần lo lắng chuyện của mẹ, mẹ con có ba.”
Tư Nguyễn rũ mắt: “Vâng.”
*
Nguyễn Tri Hạ cứ thế ở lại trong biệt thự của Tư Mộ Hàn.
Ngày nào Tư Mộ Hàn cũng ở bên cô.
Vào thời gian cố định buổi sáng, anh cùng cùng cô thức dậy, ăn cơm xong thì đẩy cô ra ngoài tản bộ.
Thỉnh thoảng dẫn Tư Nguyễn theo, thỉnh thoảng Tư Nguyễn tham ngủ, thì chỉ có hai người họ.
Nguyễn Tri Hạ càng ngày càng trầm lặng, cũng không nói chuyện nhiều.
Chủ yếu là không muốn nói chuyện, chủ yếu là không có gì để nói.
Tư Mộ Hàn cũng không phải người nói nhiều, nên khi cô không nói gì, tất nhiên Tư Mộ Hàn cũng sẽ không nói.
Phần lớn thời gian ở bên nhau, hai người toàn trầm mặc.
Ăn cơm trưa xong, Tư Mộ Hàn sẽ đưa Nguyễn Tri Hạ trở về phòng ngủ trưa.
Chờ Nguyễn Tri Hạ ngủ, Tư Mộ Hàn lại đi phòng sách giải quyết công việc.
Mà lúc này, mỗi ngày Thời Dạ đều tới một lần, đưa ít tư liệu và văn kiện cho Tư Mộ Hàn.
Liên tục ba ngày đều như vậy.
Buổi trưa ngày thứ tư, như thường lệ, Tư Mộ Hàn đưa Nguyễn Tri Hạ trở về phòng ngủ trưa.
Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà một lúc, rồi từ từ nhắm mắt lại đi ngủ.
Trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, thật ra cô cũng không buồn ngủ, nên cũng không ngủ, chỉ nhắm mắt lại mà thôi.
Khi nhắm mắt lại, thính lực sẽ trở nên rất tốt.
Tư Mộ Hàn không đi ra ngoài ngay, anh ngồi ở cạnh giường, không hề phát ra tiếng.
Nếu không phải vẫn chưa nghe thấy tiếng mở cửa, thì Nguyễn Tri Hạ sẽ cho là anh đã đi ra rồi.