Chương 1945:
Nguyễn Tri Hạ ngoảnh đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ thì thấy rèm cửa đã được đóng kín, cô ngủ lâu quá nên bây giờ là lúc nào cũng không biết.
Cô hỏi Tư Mộ Hàn: “Bây giờ là lúc nào?”
“Buổi tối.” Tư Mộ Hàn nói rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Chín giờ rồi.”
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Anh ăn tối chưa?”
Tư Mộ Hàn khẽ nói: “Vẫn chưa.”
Nguyễn Tri Hạ dừng một chút: “Vậy anh nhanh đi ăn đi.”
“Em đi ăn với anh luôn nhé.” Lúc nãy bác sĩ đã nói, Nguyễn Tri Hạ tuy vẫn phải nằm trên giường tịnh dưỡng, không nên đi lại nhiều nhưng vẫn có thể ngồi xe lăn.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Dạ.”
Bởi vì Tư Mộ Hàn nghĩ đến chuyện này nên từ sáng sớm đã chuẩn bị sẵn xe lăn rồi.
Tư Mộ Hàn đẩy xe đến cạnh giường rồi vén chăn lên, sau đó bế Nguyễn Tri Hạ từ trên giường xuống.
Suốt một tuần này, hết phân nửa thời gian, Nguyễn Tri Hạ đã phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Và được duy trì bởi các giải pháp dinh dưỡng.
Khoảng thời gian vừa qua, Nguyễn Tri Hạ đã rất mệt mỏi vì chuyện của công ty nhà họ Tư nên sau tai nạn lại càng gầy hơn.
Tư Mộ Hàn ôm cô vào lòng nhưng hoàn toàn không có cảm giác nặng chút nào.
Nguyễn Tri Hạ nhẹ như bông, Tư Mộ Hàn đặt tay cô lên cổ mình.
Nguyễn Tri Hạ yếu ớt ôm lấy cổ anh rồi ngửa đầu ngắm gương mặt của anh.
Tư Mộ Hàn cau chặt hai hàng chân mày, miệng mím chặt.
Trông không vui vẻ gì cho cam.
Nguyễn Tri Hạ giơ tay khẽ miết hai hàng chân mày của anh.
Tư Mộ Hàn hơi khựng lại rồi dịu dàng đặt cô xuống xe.
Nguyễn Tri Hạ được đặt xuống xe lăn nên cánh tay đang ôm cổ Tư Mộ Hàn cũng tuột xuống.
Đồ dùng trong phòng bệnh VIP rất đầy đủ, Tư Mộ Hàn quay lại lấy chiếc mền mỏng đắp lên người của Nguyễn Tri Hạ.
Sau đó, anh ngồi chồm hổm xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú: “Cảm giác thế nào? Nếu khó chịu cứ nói với anh.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu.
Tư Mộ Hàn xoa xoa đầu của cô rồi đứng dậy đẩy cô đến bàn ăn.
Lúc trước, Thời Dũng đã sai người mang thức ăn tối đến nhưng Tư Mộ Hàn không ăn.
Nguyên một bàn toàn là thức ăn và soup.
Nguyễn Tri Hạ nhìn mâm cơm và nhận ra là cơm của nhà hàng Kim Hải.
Đẹp mắt, ngon miệng lại còn thơm nữa chứ.
Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ không cảm thấy đói bụng nhưng lúc này cũng thấy hơi thèm ăn.
Cô thấy gì cũng muốn ăn.
Nhưng cô vừa cầm đũa lên thì Tư Mộ Hàn đã múc một chén soup đưa đến trước mặt cô.
Sau đó, đôi đũa trong tay cô đã bị Tư Mộ Hàn lấy đi.
Nguyễn Tri Hạ cau mày, nhìn anh một cách bất mãn: “Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn thản nhiên: “Bác sĩ nói em chỉ có thể ăn soup mà thôi.”
“Vậy mà anh còn hỏi em có đói bụng không rồi bảo em ăn cơm cùng anh!” Nguyễn Tri Hạ hờn dỗi hứ một tiếng.
Tư Mộ Hàn hơi giật mình.