Chương 1903:
Nguyễn Tri Hạ vốn đã nguôi giận, thế nhưng nghĩ đến những việc này cô lại càng tức giận. Cô càng nghĩ càng thấy bản thân không nên dễ dàng tha thứ cho Tư Mộ Hàn. Cô đăm chiêu suy nghĩ tới mức Tư Mộ Hàn ra từ lúc nào cũng không hay. Đến khi anh ấy đi đến cạnh giường, Tri Hạ mới nhận ra hơi thở quen thuộc. Cô vừa nhìn lên đã thấy Tư Mộ Hàn đứng ngay bên cạnh. Anh ấy đang quàng khăn tắm bên ngoài. Chuyện này vốn chẳng phải chuyện to tát gì, thế nhưng khăn tắm mà anh ta đang quàng là của Tri Hạ. Chiếc khăn ấy quá nhỏ so với anh, vì thế nó chẳng che đậy được gì.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cứ nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tắm trên người mình liền thản nhiên đáp: “Chỗ em không có khăn tắm cho nam giới.”
Nguyễn Tri Hạ cau có nhìn Tư Mộ Hàn.
Còn anh tỏ ra như không quan tâm tới vẻ mặt khó chịu của cô, hỏi: “Không buồn ngủ sao?”
Giọng điệu của anh giống như hai người đang sống chung với nhau vậy.
Nguyễn Tri Hạ biết dù cô nói gì đi nữa cũng vô dụng. Bản tính của Tư Mộ Hàn chính là như vậy, những việc có thể nhường thì anh sẽ nghe theo cô. Thế nhưng việc không cho anh ta vào phòng ngủ thì chắc chắn Tư Mộ Hàn sẽ không nghe theo. Việc mà anh ấy muốn làm không phải là việc người khác nói một hai câu có thể thay đổi.
Thấy Nguyễn Tri Hạ không để ý đến mình, Tư Mộ Hàn vẫn không nản lòng. Anh thản nhiên ngồi xuống giường rồi nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ: “Anh có thể nào đừng đến chỗ em ở giống như nhà anh được không?”
Tư Mộ Hàn nhướn mày: “Nhà em không phải là nhà anh sao?”
Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt đáp: “Lúc đầu chẳng phải là anh đuổi em ra khỏi biệt thự sao?”
Tư Mộ Hàn không hề thích Nguyễn Tri Hạ nhắc đến chuyện này chút nào.
Tư Mộ Hàn khẽ cau mày, rồi lại tỏ ra rất thoải mái: “Nếu như em không muốn ngủ thì chúng ta có thể làm vài thứ thú vị trước khi ngủ.”
Nguyễn Tri Hạ quay ra đập gối vào mặt Tư Mộ Hàn nói: “Anh không có tự trọng sao?”
Tư Mộ Hàn chỉ mỉm cười rồi đưa tay ra đỡ lấy gối.
Nguyễn Tri Hạ đắp chăn lên rồi quay mình sang hướng khác, không thèm quan tâm đến Tư Mộ Hàn. Sau khi tắt đèn, anh cũng lên giường nằm.
Mặc dù miệng Nguyễn Tri Hạ không nói, nhưng cô không thể phủ nhận việc có Tư Mộ Hàn nằm bên cạnh khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
“Ngày mai hãy dọn về nhà ở đi, ở đó có bảo vệ và người giúp việc sẽ an toàn hơn.”
Giọng của Tư Mộ Hàn đột nhiên vang lên.
Nguyễn Tri Hạ vẫn thức, nhưng cô không nói gì. Cô giả vờ như đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng Tư Mộ Hàn biết rõ cô vẫn chư ngủ, anh liền nói thêm: “Nghe lời anh đi.”
Nguyễn Tri Hạ: “Anh định đối phó với Lưu Chiến Hằng như thế nào?”
Chưa kịp đợi Tư Mộ Hàn trả lời cô liền nói tiếp: “Lưu Chiến Hằng có một người em gái tên là Lưu Loan Loan. Anh ấy rất yêu thương cô ta.”
Nguyễn Tri Hạ vốn không định làm như vậy, bất kể gặp phải chuyện gì cô cũng không muốn bản thân đánh mất đi lương thiện. Thế nhưng, lần này khác, Lưu Chiến Hằng sai khiến mẹ cô khiến cô không an tâm. Nếu như làm người tốt thì sẽ gây nguy hiểm cho con gái của cô. Để bảo vệ Tư Nguyễn, cô sẽ không loại trừ bất cứ điều gì.
Với những gì mà cô hiểu về Lưu Chiến Hằng, cô dám chắc rằng Lưu Loan Loan chính là điểm yếu lớn nhất của anh ta. Cô ta đã hôn mê bao nhiêu năm nay, thế nhưng Lưu Chiến Hằng chưa từng từ bỏ việc cứu chữa cho cô ta dù chỉ một lần. Thậm chí để cứu cô ta, Lưu Chiến Hằng còn nghĩ cách lừa Tri Hạ để lấy cơ quan nội tạng của cô đi cứu em gái. Cuối cùng, anh ta tìm đến người chị cùng cha khác mẹ của Tri Hạ là Nguyễn Hương Thảo.