Chương 1894:
Một người dám gọi Tư Mộ Hàn như vậy, sao có thể là một người đơn giản?
Chắc chắn là một người mà nhà họ Nguyễn đã đắc tội.
Bắt đầu từ lúc đó, Hạ Thời Yến không còn tiếp tục điều tra thân phận của Lục Chiến Hằng nữa.
Sau đó Nguyễn Hương Thảo được cứu sống, đồng nghĩa chứng minh được quyết định của Hạ Thời Yến là đúng đắn.
Giả dụ lúc đó anh không từ bỏ việc cứu Nguyễn Hương Thảo mà tỏ vẻ cứng rắn với Lục Chiến Hằng, thì sẽ có kết cục như thế nào?
Anh không biết.
Nhưng kết cục của Nguyễn Hương Thảo thì anh thấy rồi.
Cô ta bị hành hạ cho không ra hình người, cuối cùng chết một cách không rõ ràng.
Hạ Thời Yến hỏi Tiêu Giai Kỳ: “Bà lại đi tìm Lục Chiến Hằng làm gì?”
“Mẹ không có…” Tiêu Giai Kỳ trước hết phủ nhận.
Nhưng dưới ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lùng của Hạ Thời Yến, bà ta rất nhanh chóng thay đổi lời nói: “Là cậu ta chủ động tìm mẹ, cậu ta nói cậu ta biết hung thủ thật sự hại chết Hương Thảo, có thể giúp mẹ báo thù cho con bé…”
Càng nói đến cuối cùng, giọng nói của bà ta cũng ngày một bé đi.
“Sao bà lại có thể ngu ngốc đến vậy! Đến lời của Lục Chiến Hằng bà cũng tin?” Hạ Thời Yến tức giận đến phát run: “Người hại chết Hương Thảo không ai khác, chính là Lục Chiến Hằng!”
Nhưng Tiêu Giai Kỳ vẫn giảo biện: “Nhưng Lục Chiến Hằng nói, là Diệp…”
Ánh mắt của bà ta dừng lại trên người Tri Hạ, nói được một nửa thì nhớ đến mục đích hôm nay tới đây, lập tức im lặng.
Nghe Tiêu Giai Kỳ và Hạ Thời Yến nói chuyện giống như là xem kịch vui vậy.
Nguyễn Tri Hạ ăn cũng ngon miệng hơn nhiều.
Hạ Thời Yến và Tiêu Giai Kỳ chưa dùng bữa, vẫn đang nói chuyện.
Cho nên, lúc Nguyễn Tri Hạ đã ăn no, hai người kia vẫn chưa ăn gì.
“Tôi ăn xong rồi, đi trước đây.” Nguyễn Tri Hạ uống một ngụm nước rồi đứng dậy.
Thời Dũng nhanh chóng đi theo sau.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và Thời Dũng sắp đi khỏi, Hạ Thời Yến và Tiêu Giai Kỳ cuống lên.
“Tri Hạ, đừng đi vội, việc này chúng ta thương lượng lại có được không?” Hạ Thời Yến vội vàng chặn Nguyễn Tri Hạ lại, sợ cô đi mất.
“Đã không còn sớm nữa, em còn có việc khác, em phải về nhà.”
Nguyễn Tri Hạ nói rằng có việc khác, không phải là nói cho có.
Buổi chiều, Thẩm Lệ đúng lúc không có gì làm liền tới công ty, đưa Tư Nguyễn ra ngoài chơi.
Cô phải đi tới chỗ Thẩm Lệ.
Hơn nữa, lần này cô cũng nhất định không có ý dừng tay.
Tiêu Giai Kỳ, đã chạm vào giới hạn của cô.
“Tri Hạ!”
Nguyễn Tri Hạ xoay người ra ngoài, liền nghe thấy một tiếng ‘bịch’ ở phía sau.
Âm thanh rất trầm.
Nguyễn Tri Hạ trong khoảnh khắc hơi kinh ngạc.
Cô quay đầu, thì thấy Tiêu Giai Kỳ đang quỳ trên mặt đất cách cô một bước chân, trong mắt tràn ngập sự khẩn cẩu.