Chương 1813:
Chủ là chỉ mới biết sơ sơ về chức vụ cũng như tuổi tác của ông ta thôi.
Còn về những chuyện khác, Nguyễn Tri Hạ không biết gì hết.
Tô Dữ Sinh nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: “Cô Hạ nếu đã biết thân phận của tôi rồi, thì chắc cũng đoán được tôi đến đây làm gì rồi nhỉ?”
“Ông không nói rõ ra thì sao tôi biết được?” Nguyễn Tri Hạ cúi mắt, theo bản năng đưa tay ra lắc nhẹ chén trà, giả vờ như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Dữ Sinh.
Tô Dữ Sinh tìm cô, tất nhiên là vì chuyện của Tô Miên.
Nếu ông ta đã chủ động tìm cô thì cũng nên có thái độ chủ động cầu người.
Nếu Nguyễn Tri Hạ chủ động nói ra mục đích ông ta tìm mình thì khác gì mất đi quyền chủ động.
Đứng từ góc độ khác, Nguyễn Tri Hạ cũng có thành kiến với Tô Dữ Sinh.
Bởi vì ông ta là cha Tô Miên.
Những chuyện Tô Miên làm, chuyện nào cũng đáng ghê tởm.
Hôm đó ở nhà hàng, nếu không nhờ Nguyễn Tri Hạ nhạy cảm phát hiện ra điểm khác thường, e là không chỉ cô mà Tư Nguyễn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Vừa nghĩ tới đó, Nguyễn Tri Hạ càng không thể có thái độ tốt hơn được với Tô Dữ SInh.
Cô lạnh lùng nhìn Tô Dữ Sinh, đợi ông ta nói.
Tô Dữ SInh chú ý đến sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ, sau đó cười nói: “Người trẻ đúng là dễ nóng vội.”
“Tô Miên quả là như vậy, ba năm trước bắt tay với Tư Cẩm Vân để lừa Tư Mộ Hàn, ba năm sau vì tư thù mà hại người khác gãy chân, còn cầm dao giữa ban ngày ban mặt muốn dồn tôi vào chỗ chết.”
Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt mỉa mai, nói xong, cô thấy sắc mặt Tô Dữ Sinh nhìn mình cực kỳ khó coi.
Từ lúc cô bước vào, ông ta vẫn luôn làm ra vẻ, ỷ vào bản thân quyền cao chức trọng, lên mặt kẻ cả, còn muốn dạy dỗ cô!
Nếu ông ta chỉ lấy thân phận một người cha đến tìm cô, muốn hòa giải với cô thì Nguyễn Tri Hạ có lẽ còn có tâm trạng nghe một chút suy nghĩ của ông ta.
Nhưng xem ra, tình hình bay giờ, Tri Hạ đừng nói là nghe ông ta nói chuyện, cô còn chẳng muốn ngồi thêm nữa.
“Tôi biết ngài Tô công việc bận rộn, còn tôi cũng có việc bận của tôi, tạm biệt.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, uống cạn chén trà trước mặt rồi đứng dậy định đi.
“Đợi một lát!”
Tô Dữ Sinh thấy Nguyễn Tri Hạ định đi thật thì trở nên vội vàng, hấp tấp.
Ông ta lập tức đứng dậy gọi Nguyễn Tri Hạ lại: “Tôi biết cô đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn. Mặc dù cô đã sinh một bé gái cho Tư Mộ Hàn nhưng cậu ta cũng không quan tâm đến việc của cô lắm. Bất luận là cô muốn thăng chức trong thời gian nhanh nhất hay là bất cứ điều kiện nào khác, tôi cũng đều có thể đáp ứng được!”
Tô Dữ Sinh cuối cùng cũng chịu nói ra mục đích của mình. Lúc đầu ông ta lấp liếm, không nói ra ý đồ là muốn tạo sức ép cho Tri Hạ, muốn cô phải tự mở miệng trước. Nhưng ông ta đã sai, Nguyễn Tri Hạ vốn không phải là loại phụ nữ thực dụng, hơn nữa cô còn bình tĩnh hơn cả ông ta.
Cuối cùng, ông ta vẫn phải là người chủ động nói trước.
“Ngài Dữ Sinh, ông cho rằng tôi sẽ chấp nhận điều kiện của ông sao?” Nguyễn Tri Hạ thản nhiên nói.
Tô Dữ Sinh thấy thái độ bình thản của Tri Hạ mà sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.
“Tôi đương nhiên mong cô sẽ tự nhận thức được năng lực của mình mà đồng ý với điều kiện tôi đưa ra.” Tô Dữ Sinh tỏ ra vô cùng tự tin.
“Nếu như tôi không đồng ý?” Nguyễn Tri Hạ cười hỏi.
“Cô cũng đã làm mẹ, vậy tôi mong cô cũng sẽ hiểu cho tấm lòng của một người làm cha như tôi.” Tô Dữ Sinh cúi đầu, nhìn giống như ông ta đang cầu xin Nguyễn Tri Hạ, thế nhưng trên thực tế, giọng nói lại vô cùng hống hách.
“Chính vì tôi đã là mẹ nên tôi biết rút kinh nghiệm từ ông, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc, dạy dỗ con gái tôi thật tốt không để nó trở thành người như Tô Miên.”
Nói đến đây, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy giữa cô và Tô Dữ Sinh không có gì để nói nữa. Khi cô đang định đi ra ngoài thì nghe thấy lời uy hiếp của Tô Dữ Sinh.