Chương 1802:
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ sau khi thay đồ xong cô đi xuống lầu vứt rác, khi đến khu vực cửa của khu nhà, cô đảo một vòng nhỏ.
Cô phát hiện có người lén lén lút lút ở chỗ xa và ở đó đi tới đi lui.
Có vẻ như có phóng viên đang canh me ở cửa.
Nguyễn Tri Hạ kéo khẩu trang lên, cúi đầu xoay người trở về.
Cô bước đi có phần nhanh, nửa đường đụng vào người khác.
Người bị cô đụng đưa tay đỡ vai cô lên, rồi lên tiếng kêu tên cô: “Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ vừa ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên: “Tạ Ngọc Nam?”
Cô gần đây không gặp Tạ Ngọc Nam, hình như thời gian này anh đang bận điều tra cái chết của ba anh.
“Em đang làm gì vậy?” Tạ Ngọc Nam vì gần đây bận nên đương nhiên không có thời gian quan tâm những chuyện khác, nên càng không biết chuyện giữa cô và Tô Miên.
“Gần đây anh điều tra được gì rồi?” Nguyễn Tri Hạ hỏi anh.
Tạ Ngọc Nam biết Nguyễn Tri Hạ đang hỏi chuyện của ba mình.
“Tôi âm thầm theo dõi Lưu Chiến Hằng lâu như vậy, nhưng anh ta chỉ đến trường, rồi thư viện, thỉnh thoảng tụ tập, sau đó về nhà, tôi cảm giác hình như anh ta đã nghi ngờ tôi, cho nên không dám có hành động gì.”
Khi nói đến chuyện này, Tạ Ngọc Nam tỏ ra có chút phiền muộn.
“Lưu Chiến Hằng khá kín đáo, muốn tìm được sơ hở của anh ta rất khó.” Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy bây giờ anh biết… rốt cuộc ai là người cung cấp chứng cứ cho anh chưa?”
“Không biết, thật ra tôi cũng rất hiếu kỳ.” Tạ Ngọc Nam cười cười nói: “Giờ mới phát hiện bản thân mình thật vô dụng.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Có một số việc vốn là như vậy, có đôi khi anh cố gắng hết sức thì cũng không nhất định sẽ có kết quả.”
Lời nói của Tạ Ngọc Nam khiến cho Nguyễn Tri Hạ càng thêm khẳng định điều cô dự đoán trong lòng.
Người đưa chứng cứ cho Tạ Ngọc Nam cũng là người phát đoạn clip trong hôn lễ của Tư Mộ Hàn…
Có thể làm được những việc này mà không bị người khác phát hiện thì thật đúng là không phải ai cũng làm được.
Mà rất có khả năng toàn bộ những việc này đều do một người làm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, sắc mặt cô khẽ thay đổi, cô nói với Tạ Ngọc Nam: “Tôi nghe điện thoại trước đã”
Tạ Ngọc Nam tuy không biết ai gọi đến, nhưng có thể làm cho Nguyễn Tri Hạ thay đổi nhanh như vậy cũng không có mấy ai.
Anh nhìn qua điện thoại của Nguyễn Tri Hạ rồi lên tiếng nói: “Tôi đi trước đây.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười nhìn anh gật đầu.
Chờ Tạ Ngọc Nam đi rồi, Nguyễn Tri Hạ vừa tiếp tục đi về nhà, vừa nghe điện thoại.
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, nhưng không lên tiếng ngay.
Bên kia điện thoại vọng ra vài tiếng tạp âm, rồi vài giây sau trở nên yên lặng.
Trong không gian yên lặng, giọng nói của Tư Mộ Hàn càng trở nên trầm thấp hơn.
“Em và Tô Miên sao vậy?”
Giọng của Tư Mộ Hàn rất bình thản, nghe không ra cảm xúc của anh.
Nguyễn Tri Hạ biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến tai của Tư Mộ Hàn, chỉ là cô không nghĩ anh lại hỏi cô trực tiếp như vậy.
“Chuyện đó không quan trọng.” Giọng của Nguyễn Tri Hạ rất bình thản: “Hôm nay hẹn gặp ở đâu?”