Chương 1743:
Thời gian cách Kim Hải ngày càng gần, trong lòng cô càng buồn bực hơn.
Cô không muốn nghe thêm những lời về Tư Mộ Hàn nữa, chỉ mua một số thứ rồi tính tiền đi về.
Từ khi Tư Mộ Hàn tới cửa tìm cô, hơn một tháng nay cô chưa gặp lại anh, cô chỉ nhìn thấy anh qua bức ảnh chụp mờ trên mạng.
Nhưng từ đường nét trên tấm ảnh đó có thể nhìn ra người trong tấm ảnh chính là Tư Mộ Hàn.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ lái xe về nhà, cô đã sắp xếp tất cả bức ảnh trên mạng trong hai tháng nay lại.
Lúc xuất hiện tin tức và bức ảnh đầu tiên, cô chắc chắn rằng Tô Miên đã có thai rồi.
Nhưng gần đây tin tức và hình của họ đều là cảnh họ ra vào bệnh viện, Tư Mộ Hàn cũng không đứng ra ngăn cản, xem ra anh không muốn che giấu nữa, chuẩn bị làm một lễ cưới rồi.
Có lẽ không tới mấy ngày nữa sẽ công bố.
Tối hôm đó, Tư Mộ Hàn và Tô Miên…
Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng, nở một nụ cười miễn cưỡng, sau đó tắt máy tính, đứng lên cầm điện thoại gọi cho Tạ Ngọc Nam.
…
Đúng như suy đoán của Nguyễn Tri Hạ, quả nhiên không tới mấy ngày, Tư Mộ Hàn và Tô Miên đã công bố tin tức kết hôn.
“Hôm qua, chủ tịch tập đoàn Tư Thị Tư Mộ Hàn đã công bố tin tức kết hôn với vợ chưa cưới của mình tại một bữa tiệc tối thương mại, thời gian tổ chức là giữa tháng sau…”
Tin tức này vừa công bố ra ngoài, toàn bộ giới thượng lưu trong thành phố Hà Dương lại sôi sục lên.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trước TV, vừa xem bản tin vừa ăn mì.
Ngày mai là ngày mở phiên tòa, cô không có tâm trạng nấu cơm, cũng không có tâm tư suy nghĩ những thứ khác.
Cô chỉ biết, cô nhất định phải lấy được quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn.
Sáng hôm sau, Nguyễn Tri Hạ ăn mặc chỉnh tề đi tới tòa án.
Cô gặp Tạ Ngọc Nam trước cổng tòa án.
Tạ Ngọc Nam để ý vầng thâm dưới đáy mắt cô, hỏi: “Tối qua em không ngủ được sao?”
“Vào lúc này rồi có thể ngủ ngon giấc mới lạ?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tạ Ngọc Nam: “Vầng thâm dưới mắt anh cũng rất rõ.”
Hai tháng nay, Tạ Ngọc Nam vì vụ án của Nguyễn Tri Hạ mà tốn không ít tâm tư.
Trong khoảng thời gian này, thần kinh của Tạ Ngọc Nam luôn căng chặt, sợ mình thua kiện.
“Gần đây anh hơi mệt, nếu thắng vụ kiện này có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Tạ Ngọc Nam kiềm nén sự nôn nóng xuống đáy lòng, giải thích với cô.
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được sự căng thẳng của Tạ Ngọc Nam, cô động viên anh: “Mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt, nếu thua chúng ta vẫn còn cách khác.”
Tạ Ngọc Nam nghiêm túc: “Chúng ta sẽ không thua, vào trong thôi.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn phía sau rồi nói: “Tôi đứng đây đợi một lát rồi vào sau.”
Đáy mắt Tạ Ngọc Nam ánh lên tia khác thường hỏi cô: “Em đợi ai?”
“Tôi đợi hai người bạn tôi.” Nguyễn Tri Hạ nói.
Tạ Ngọc Nam nghe cô nói vậy thì liếc mắt nhìn cô, sau đó đi vào trước.
Tạ Ngọc Nam vừa đi, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đã tới đây, Nguyễn Tri Hạ đang đợi hai người bọn họ.
Lúc trước hai người họ từng nói muốn tới tòa án, Nguyễn Tri Hạ đứng đây đợi họ rồi cùng nhau tiến vào trong.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân vẫn chưa hòa giải, cả hai đều lái xe riêng đến đây, chân Thẩm Lệ vẫn chưa khỏe nên không thể lái xe, là trợ lý của cô ấy chở cô ấy đến.
Một người đi trước, một người đi sau.
“Tri Hạ!” Thẩm Lệ đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.