Chương 1717:
“Tôi không mang thai, chỉ là dạ dày không tốt mà thôi.” Nguyễn Tri Hạ khịt mũi, cầm cái ly đi ra ngoài.
Tạ Ngọc Nam đi theo: “Có bệnh thì đi bác sĩ khám đi.”
“Tôi sẽ đi.” Nguyễn Tri Hạ để cái ly và khăn mặt xuống, cầm lấy túi xách của mình nói: “Tôi hơi mệt muốn về nghỉ ngơi trước.”
“Được, tôi đưa cô xuống dưới lầu.” Tạ Ngọc Nam thấy sắc mặt của cô khó coi như vậy, cầm lấy áo khoác muốn đưa cô về.
Nguyễn Tri Hạ từ chối ý tốt của cô, giọng điệu xa cách nói: “Không cần đâu, tự tôi đi xuống là được rồi.”
Tạ Ngọc Nam cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui: “Sao cô nói lời thừa nhiều thế, tôi đưa cô đến cổng tiểu khu mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ thấy anh ta cố ý muốn đưa cô, cũng không có tâm trạng từ chối anh ta, hai người yên lặng đi ra ngoài.
Tạ Ngọc Nam đưa Nguyễn Tri Hạ đến cổng tiểu khu, đứng ở ven đường phất tay với cô, giọng điệu hơi khó chịu nói: “Về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn anh: “Anh về đi.”
Tạ Ngọc Nam nhún nhún vai, đứng yên ở ven đường, giống như đợi cho cô đi rồi anh mới trở về nhà.
Nguyễn Tri Hạ cũng mặc kệ anh, lên xe xong thì lái xe rời đi.
Cô thấy từ kiếng chiếu hậu Tạ Ngọc Nam đã đi về phía tiểu khu.
Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên, có thông báo mới.
Nguyễn Tri Hạ lái xe chậm lại, tranh thủ nhìn màn hình điện thoại một chút, phát hiện là thông báo có email mới.
Hôm qua Tề Thành nói, trưa hôm nay sẽ đưa lịch trình một tuần của Tô Miên cho cô, rất có thể đây là email của Tề Thành.
Nguyễn Tri Hạ không mở ra xem ngay mà để điện thoại di động về chỗ cũ.
Vừa đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại đã reo lên.
Lần này là có người gọi điện thoại cho cô.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn là điện thoại của Tần Thủy San.
Cô không nghe máy, Tần Thủy San vẫn cứ gọi.
Cũng không biết có chuyện gì mà gấp như thế.
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là lại giảm tốc độ, cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi của Tần Thủy San.
Bên kia đầu điện thoại của Tần Thủy San có tiếng ồn, hình như cô ta đang ở bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Cô đang đi dạo bên ngoài sao?”
Hình như Tần Thủy San bước tới hai bước, tiếng ồn trong đầu dây bên kia nhỏ đi một chút, có lẽ cô ta tìm chỗ không người nào đó, sau đó mới nói: “Có một chuyện tốt muốn chia sẻ với cô.”
“Chuyện gì?” Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một hồi, thực sự không nghĩ ra Tần Thủy San muốn chia sẻ chuyện tốt gì với cô nữa.
Mấy bộ phim dưới tay Tần Thủy San khoảng thời gian trước lên sóng cũng rất hot, chuyện này cũng đâu có gì lạ.
“Vừa nãy ở một cửa tiệm áo cưới, Tô Miên té từ trên cầu thang xuống, xe cứu thương mới chở cô ta đi, nghe nói là té gãy chân ha ha ha…” Tần Thủy San tỏ vẻ bí mật nói, sau khi nói xong nhịn không được cười lớn lên.
Rõ ràng là cười trên sự đau khổ của người khác mà.
“Tô Miên té gãy chân?” Nguyễn Tri Hạ hơi nghi ngờ hỏi ngược lại.
“Đúng vậy! Lúc cô ta té từ trên lầu xuống là tôi mới bước vào cửa đấy. Lúc đó tôi rất muốn cười, nhưng mà nhiều người như vậy tôi phải cố nhịn…” Giọng điệu của Tần Thủy San rất vui vẻ.
Nguyễn Tri Hạ dừng xe ven đường, hỏi: “Sao cô ta lại té ?”
Tần Thủy San nói: “Tôi không biết, nhiều người đến xem áo cưới như vậy. Lầu trên, lầu dưới đều đông nghịt người. Ai biết là cô ta tự té xuống hay là có ai đẩy cô ta…”
Nguyễn Tri Hạ hơi thất thần, cô còn chưa ra tay mà Tô Miên đã té gãy chân rồi? Có phải quá khéo hay không?