Chương 1702:
Một tiếng xin lỗi này Nguyễn Tri Hạ nói ra rất thật lòng thật dạ, tuy Tạ Ngọc Nam vẫn rất tức giận nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, dù sao đây cũng là chuyện của cô.” Giọng nói của Tạ Ngọc Nam nghe có vẻ còn chưa hả giận, nói xong thì cúp máy.
Nguyễn Tri Hạ để điện thoại sang một bên, bắt đầu tập trung lái xe.
Lái xe gần một tiếng đồng hồ Nguyễn Tri Hạ mới tới được địa chỉ mà người đại diện kia đã cho.
Sau khi cô đậu xe xong, mở dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Cố Tri Dân theo sau cô, bước xuống xe, ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh cô nói: “Là chỗ này sao?”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu đáp một tiếng, đang muốn nói chuyện thì phát hiện ở bên cạnh có mấy người đang cầm máy ảnh.
Vẻ mặt cô thay đổi, lập tức im miệng kéo Cố Tri Dân sang một bên, thấp giọng nói: “Có phóng viên.”
Cố Tri Dân theo tầm mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn sang thì thấy mấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang chụm đầu vào nhau lén la lén lút nói gì đó ở bên kia đường.
“Sao phải sợ bọn họ!” Cố Tri Dân nhíu mày, không để ý đi về phía mấy phóng viên kia.
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
Cố Tri Dân đến gần, mấy người đàn ông đang châu đầu vào nhau nói chuyện vừa lúc ngẩng đầu lên, một người trong đó nhỏ giọng nhắc hai người còn lại: “Là chủ tịch Cố của truyền thông Thịnh Hải…”
Cố Tri Dân khẽ hất cầm lên, chỉ vào máy ảnh của bọn họ, hỏi: “Chụp được gì rồi?”
Một phóng viên trả: “Không chụp được gì. Chúng tôi cũng vừa tới. Bây giờ các truyền thông lớn đều nghĩ cách muốn biết tại sao Thẩm Lệ bị thương.”
Cố Tri Dân thấy bọn họ hoàn toàn không biết gì, cũng không hỏi nhiều nữa xoay người đi vào trong.
Lúc này anh nghe thấy sau lưng vang lên tiếng chụp ảnh “tách tách”.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ khẽ nói: “Bọn họ đang chụp tôi.”
Cố Tri Dân lại quay trở lại, vỗ vào đỉnh đầu của người kia một cái nói: “Chụp cái gì mà chụp? Tôi có để cho anh chụp sao? Anh không muốn làm phóng viên nữa phải không?”
“Tôi… Không chụp gì cả, tôi xóa ngay… sẽ xóa ngay…” Người kia sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, tay run run bắt đầu xóa ảnh.
Truyền thông Thịnh Hải là đàn anh đầu đàn của ngành nghề giải trí. Cố Tri Dân muốn để cho một phóng viên không thể lăn lộn trong nghề là chuyện dễ như trở bàn tay. Mấy kẻ tầm thường như anh đúng là không dám chọc giận anh.
Cố Tri Dân vỗ vai anh, giống như anh em nói: “Xóa sạch, biết không?”
Người kia gật đầu liên tục nói: “Tôi biết rồi!”
“Đi thôi, vào trong thôi.” Cố Tri Dân nói xong, quay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ.
Hai người một trước một sau đi vào trong.
Nhân viên bên trong thấy hai người đánh thẳng về trước, muốn chặn bọn họ lại.
Cố Tri Dân trừng mắt nói: “Nhìn cho kỹ, tôi là chủ tịch truyền thông Thịnh Hải, anh cản tôi thử xem?”
“Chủ tịch Cố, anh…” Đương nhiên nhân viên công tác không dám cản, nhưng cũng không có ý định để cho Cố Tri Dân đi vào.
Nhưng Cố Tri Dân là người bọn họ có thể cản được sao? Anh xông thẳng vào.
Vì hôm qua Thẩm Lệ xảy ra chuyện, cái kệ kia đã bị đổ, nên mấy hoạt động của hôm nay cũng bị hủy bỏ.
Mấy bố trí lúc đó vẫn còn ở hiện trường, nhưng bọn họ không nhìn thấy cái gọi là “cái kệ” ở hiện trường.
Nguyễn Tri Hạ đi một vòng trên sân khấu, nói: “Người đại diện nói cái kệ đập trúng Lệ kia cũng không biết hình dáng thế nào, nhanh như vậy đã bị xử lý sạch sẽ rồi, chắc chắn là có tật giật mình.”
“Chắc chắn là có tật giật mình.” Cố Tri Dân đứng ở vị trí trung tâm sân khấu đối mặt với hàng ghế khán giả nói: “Sáng nay tôi vội vã chạy về từ tỉnh khác. Một đám ngu xuẩn trong công ty kia cũng không biết đến hiện trường điều tra xem sao. Chỉ biết đi hỏi mấy nhân viên công tác kia, để cho bọn họ xử lý sạch sẽ hiện trường rồi.”
Cố Tri Dân gằn giọng, cúi đầu xuống, càng nói càng tức giận. Một chân đá cái ghế chưa kịp dọn ở bên cạnh ra ngoài.