Chương 1663:
Hạ Hạ lùi về sau nửa bước, quay đầu lại nhìn về phía Thời Dũng
Tính cảnh giác của con bé quá mạnh, con bé chưa từng gặp qua Hình Uyên nên cũng không tin tưởng lời nói của Hình Uyên, muốn Thời Dũng xác nhận tính chân thật trong lời nói của cô.
Thời Dũng gật đầu với con bé, lúc này Tư Nguyễn mới kêu một tiếng: “Dì Thời.”
Tư Nguyễn lên tiếng chào hỏi xong lại đi đến bên cạnh Thời Dũng, túm tay áo của anh, nhìn anhh. So với Hình Uyên, con bé vẫn tin tưởng Thời Dũng hơn.
Thời Dũng sờ đầu con bé, nắm tay mở cửa phòng ngủ của Nguyễn Tri Hạ ra.
“Mẹ của cháu bị bệnh, cháu nói chuyện nhỏ tiếng thôi nhé.” Thời Dũng khẽ vịn hai vai của con bé, đẩy con bé vào bên trong phòng.
Tư Nguyễn cũng biết sinh bệnh là có ý gì, con bé cũng từng sinh bệnh, nó biết bệnh sẽ rất khó chịu, cần phải uống thuốc.
Con bé chậm rãi đi tới trước giường, nhón chân lên nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Phát hiện ra Nguyễn Tri Hạ đang nhắm mắt ngủ, con bé khẽ kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ.”
Thấy Nguyễn Tri Hạ không có đáp lại mình, con bé quay đầu nhìn về phía Thời Dũng nói: “Mẹ ngủ rồi!”
“Ừm, cháu ở lại đây với mẹ cháu đi.” Thời Dũng gật đầu nói với con bé.
Tư Nguyễn lập tức đứng ở mép giường, nắm tay của Nguyễn Tri Hạ, tay của trẻ con rất ấm áp, khi tay con bé chạm vào tay của Nguyễn Tri Hạ, khẽ kinh hô một tiếng: “Tay của mẹ lạnh quá.”
Thời Dũng thấy Tư Nguyễn ngoan ngoãn đứng ở mép giường, liền lặng lẽ lui đi ra ngoài, hơi khép cửa lại, cũng không có đóng hẳn.
“Cậu chủ đâu? Đã đi rồi sao?” Sau khi ra ngoài, Thời Dũng kéo Hình Uyên đến một bên, hỏi.
“Đi rồi, hình như anh ấy không muốn để cho Hạ Hạ nhìn thấy anh ấy ở đây.” Tuy rằng Tư Mộ Hàn chưa nói gì cả, nhưng Hình Uyên cũng có thể đoán được điểm này qua hành động của anh.
Thời Dũng khẽ gật đầu: “Anh đã biết.”
Đừng thấy Tư Nguyễn còn nhỏ, con bé rất thông minh, cái gì cũng biết, nếu con bé thấy Tư Mộ Hàn cũng ở chỗ này, nhất định sẽ nói lại cho Nguyễn Tri Hạ nghe, đến lúc đó Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ, nói không chừng sẽ khiến công sức của bọn họ cũng đổ sông đổ biển.
Hình Uyên có chút tò mò: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không phải nói là ngài Tư sắp kết hôn với cô gái họ Tô sao? Thoạt nhìn, ngài Tư vẫn rất quan tâm cô Hạ.”
Thời Dũng khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Chuyện này em cũng không nên nói lại với bất kỳ người nào, cậu chủ có kế hoạch của cậu ấy, có nhiều chuyện rất phức tạp.”
“Em biết.” Hình Uyên biết nước hào môn rất sâu, cũng không có hỏi nhiều, lại có chút không yên tâm, dặn dò Thời Dũng: “Anh cũng phải cẩn thận mọi chuyện đó.”
Trên gương mặt vạn năm không cảm xúc của Thời Dũng đột nhiên xuất hiện nét cười, cả người cũng ôn nhu hơn, nói: “Anh biết.”
“Mẹ! Mẹ tỉnh lại rồi!” Giọng nói mừng rỡ của Tư Nguyễn vang lên bên trong phòng, Thời Dũng và Hình Uyên vội vàng đi vào trong.
Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường quả nhiên đã tỉnh, chỉ là ánh mắt còn có chút mờ mịt.
“Mẹ!” Tư Nguyễn vui vẻ ra mặt, bò lên trên dường, còn cố tình tránh qua cánh tay đang truyền dịch của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy như chính mình đã ngủ suốt một thế kỷ, khi tỉnh lại, cả người đều nằm trong trạng thái hốt hoảng, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Tư Nguyễn mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Tư Nguyễn dùng cả tay và chân bò đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ đang uống thuốc sao? Sinh bệnh phải uống thuốc mới khỏe được.”
Nguyễn Tri Hạ cố gắng vươn tay ra sờ sờ đầu của Tư Nguyễn, lại phát hiện trên tay của mình đang cắm kim.
Lúc này cô mới nhìn thấy bình truyền dịch, sau đó lại thấy Thời Dũng và Hình Uyên bước vào.
Đáy mắt của cô hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thời Dũng?”
Nguyễn Tri Hạ lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, cô đi tắm rồi lại ngã chổng vó ở trong phòng tắm.