Chương 1626:
“Không cần anh giúp.”
Nguyễn Tri Hạ mạnh mẽ xoay đầu:
“Tôi và Tư Mộ Hàn có chuyện gì cũng không liên quan đến anh.”
Không, cũng không phải hoàn toàn không có chuyện gì. Nguyễn Tri Hạ vẫn còn thiếu nợ anh.
Cô nợ Tư Mộ Hàn một mạng, mạng của cô là do Tư Mộ Hàn cứu.
“Nếu cần, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
Lưu Chiến Hằng đứng dậy, sửa sửa tây trang trên người rồi rời khỏi.
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt chén rượu, ngón tay siết đến trắng bệch.
Cô đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, nhưng không ngờ lại gặp Tô Miên ở đó.
Tô Miên đang đứng trước gương tô lại son môi, thấy Nguyễn Tri Hạ đi tới, cô ta liếc mắt một cái trong gương, dáng vẻ cả vú lấp miệng em:
“Cô đúng là âm hồn không tan, Đình Kiên đi đến đâu là cô đi đến đó.”
Nguyễn Tri Hạ mở vòi nước, chậm rãi ung dung nói:
“Tiệc từ thiện này là do Tư Mộ Hàn tổ chức sao?”
“Ngoài việc già mồm át lẽ phải và ngụy biện, cô còn có thể làm gì?”
Tô Miên cất xong son môi, nghiêng người nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.
“Ít nhất cũng không như cô Tô đây, quá tam ba bận đều dùng thủ đoạn.
Nguyễn Tri Hạ khẽ cười, giương mắt đối diện với cô ta.
Vẻ mặt Tô Miên ngưng lại trong chớp mắt, rất nhanh liền khôi Trở lại bình thường
“Vu khống, cô Hạ viết kịch bản là như thế sao?”
Rốt cuộc là ai đang ngụy biện?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có chuyện, cũng chẳng có hơi sức mà ứng phó với Tô Miên. Cô xoay người đi ra ngoài.
Tô Miên cũng không bỏ qua, cầm túi đi theo.
“Nguyễn Tri Hạ, cô đứng lại!”
Nguyễn Tri Hạ không dừng lại, trái lại còn đi nhanh hơn.
Đến bên ngoài hành lang, Tô Miên chạy đến hai bước, bắt được cánh tay Nguyễn Tri Hạ:
“Nguyễn Tri Hạ!
Cánh tay Nguyễn Tri Hạ bị Tô Miên kéo hiện lên một vết hồng. Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ trầm xuống, lập tức hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói:
“Ở đây hình như không có máy giám sát. Nếu tôi ở đây đánh cô, chắc cũng không có ai tin là tôi đâu.”
Trong mắt Tô Miên, Nguyễn Tri Hạ là một người phụ nữ có bối cảnh và thân phận tầm thường. Huống chi sự tức giận trong mắt Nguyễn Tri Hạ lại rõ ràng như vậy, cô ta có chút sợ hãi, cái tay đang giữ tay Nguyễn Tri Hạ cũng buông ra.
Nguyễn Tri Hạ tới gần cô ta:
“Cô cũng chỉ có chút gan này mà thôi.”
Tô Miên bị cô bức lui về phía sau nửa bước, nhưng vẻ mặt tuyệt đối không chịu thua. Cô ta vờ trấn địntĩnh nhìn Nguyễn Tri Hạ:
“Cuộc sống sau này còn dài. Lần này cô bình an vô sự cũng là do may mắn, cô cho rằng lần sau mình có thể may mắn như thế sao?”
Nguyễn Tri Hạ giễu cợt cười một tiếng:
“Tô Miên, cô vẫn luôn hạ thấp bản thân, luôn coi tôi là kẻ địch, có phải đầu óc cô có vấn đề hay không?”