Chương 1558:
Sau đó cô đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Lệ: “Cậu biết chung cư mà Tô Miên sống là ở đâu không?”
Thẩm Lệ hơi nghi ngờ nhìn Nguyễn Tri Hạ, nhưng vẫn cúi đầu nhìn kỹ chung cư trong video xem xem nó ở đâu.
Nhìn một lúc, Thẩm Lệ ngẩng đầu lên: “Tớ biết chung cư này, trước đây lúc tớ mua nhà cũng từng tớ đây, nhưng sau đó vì cách xa công ty quá nên không chọn…”
Trước đây địa chỉ nhà Tô Miên mà Nguyễn Tri Hạ từng hỏi Tần Thuỷ San, giống với địa chỉ mà Thẩm Lệ nói cho cô biết.
“Cậu định làm gì?” Thẩm Lệ thấy Nguyễn Tri Hạ im lặng không nói thì có cảm giác Nguyễn Tri Hạ đang tính toán gì đó.
Nguyễn Tri Hạ lấy lại điện thoại rồi xem tiếp, cô hơi ngước mắt lên: “Để xác định một số chuyện.”
“Cậu xác nhận gì mà cần địa chỉ của Tô Miên?” Thẩm Lệ càng nghĩ càng cảm thấy không thể đoán đc Nguyễn Tri Hạ đang nghĩ gì.
“Cũng không phải chuyện to tát gì.” Nguyễn Tri Hạ vỗ vai cô: “Yêu tâm, không sao đâu.”
Tuy Thẩm Lệ có hơi không yên tâm nhưng cô tin Nguyễn Tri Hạ làm gì cũng sẽ có lý do của mình nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Đồ Thẩm Lệ đã đưa đến rồi, lại trêu chọc Nguyễn Tri Hạ thêm một lát rồi mới rời đi…
…
Đến buổi tối, đang lúc Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị đồ để nấu cho đêm giao thừa thứ hai thì có người gọi tới.
Là một số điện thoại lạ.
Lâu lắm rồi cô không nhận cuộc gọi đến từ người lạ.
“Xin hỏi ai vậy?” Nguyễn Tri Hạ một tay cầm điện thoại, tay còn lại đang lục đồ trong tủ lạnh.
Lúc trước Tư Mộ Hàn từng nói đêm giao thừa anh có hẹn không rảnh, cô không cần đưa Tư Nguyễn qua đó.
Đêm giao thừa chỉ có mình cô và Tư Nguyễn, nhưng cô vẫn làm thêm vài món.
Dù sao cũng là bữa cơm tất niên.
“Tri Hạ, tối nay về nhà ăn cơm đi.” Là giọng của Hạ Thời Yến.
Nguyễn Tri Hạ hơi nhíu mày, cô bỏ điện thoại ra nhìn lại số sau đó mới tiếp tục đưa lên tai nghe: “Đêm giao thừa là ngày cả nhà sum họp, em về làm gì.”
Thật ra Hạ Thời Yến cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đúng lúc nhớ đến Nguyễn Tri Hạ nên mới tìm số đt của cô gọi cô về ăn cơm tất niên thôi.
Anh ta cũng biết mâu thuẫn giữa Nguyễn Tri Hạ với gia đình nhưng vẫn cảm thấy lời của Nguyễn Tri Hạ không được hợp tình hợp lý.
Giọng nói của Hạ Thời Yến có chút không vui: “Dù thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, gãy xương thì còn gân, vẫn cùng chảy chung một dòng máu. Em cũng đã ly hôn với Tư Mộ Hàn từ lâu rồi, một mình ở ngoài cô đơn không nơi nương tựa cũng nên về nhà rồi.”
Hạ Lập Nguyên đã sớm đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với em rồi, anh cảm thấy em ở bên ngoài cô đơn lẻ loi nhưng trước đây khi vẫn còn sống ở nhà họ Nguyễn, có bao giờ em không cô đơn lẻ loi đâu?”
Cô đã sớm bước ra khỏi đống bùn lầy nhà họ Nguyễn ấy rồi, sẽ không dễ dàng bị cái gọi là “người một nhà” và “chảy chung dòng máu” ấy trói buộc nữa.
Hạ Thời Yến cảm thấy lời này của Nguyễn Tri Hạ cực kỳ không biết điều, sự không vui ban nãy biến thành tức giận: “Tri Hạ, em nghĩ kỹ đi, nếu ngày mai em về nhà ăn cơm cũng tức là sau này chúng ta vẫn là người một nhà, nếu em có xảy ra chuyện gì thì còn có thể dựa vào bọn anh.”
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh trong lòng, dựa vào? Không hại chết cô đã là tốt lắm rồi.
“Bất kể anh gọi cuộc điện thoại này cho em vì mục đích gì, em cũng rất cảm ơn anh.” Nguyễn Tri Hạ đóng cửa tủ lạnh, một tay vòng ra phía trước, lạnh nhạt nói: “Em và nhà họ Nguyễn đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi. Anh không giống họ cho nên em bằng lòng gọi anh một tiếng anh cả.”
Nếu như Hạ Thời Yến cũng giống với những người khác của nhà họ Nguyễn thì cô cũng sẽ lật mặt.
Hạ Thời Yến tiếp nhận nhà họ Nguyễn mấy năm nay, cũng dần dần chín chắn trưởng thành nên cũng hiểu được những lời này.
Anh ta cũng không nói nhiều nữa mà tắt máy.
Điện thoại tắt vội như thế, có thể chứng minh anh ta đã tức giận đến cỡ nào rồi.
Hạ Thời Yến xoay đi xoay lại chiếc điện thoại vừa kết thúc cuộc gọi, nét mặt giống như đang suy nghĩ gì đó.