Chương 1541:
Khanh Tần là tên tiểu nhân tâm lý u ám, Lưu Chiến Hằng lần trước làm như vậy đối với anh ta, chắc hẳn anh ta ghi hận trong lòng muốn tìm Lưu Chiến Hằng gây phiền phức.
Thế nhưng, Lưu Chiến Hằng không chỉ là quả hồng bình thường, trái lại còn là khối sắt cứng rắn, chắc chắn Khanh Tần không dành được lợi thế.
Chuyện cũng lâu rồi, Nguyễn Tri Hạ định đi lấy lại xe.
Lấy xe xong thì Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn đi siêu thị.
Tư Nguyễn năm nay sẽ cùng cô đón năm mới, cô phải mua nhiều đồ hơn.
Tới gần cuối năm, trong siêu thị người đến người đi, Nguyễn Tri Hạ đẩy xe mua sắm, nhìn kỹ Tư Nguyễn, để tránh bị lạc.
Sau khi Tư Nguyễn quay về, cơ bản chưa từng tới nơi có nhiều người.
Nguyễn Tri Hạ vốn cho là cô bé sẽ không thích ứng, nhưng không nghĩ tới Tư Nguyễn không hề sợ, vừa đến siêu thị đã tò mò muốn xem chỗ này chỗ kia.
Không khác trước đây nhiều lắm, vẫn hoạt bát như vậy.
Nguyễn Tri Hạ cầm món đồ chơi và đồ ăn vặt trước đây Tư Nguyễn thích, hỏi cô bé: “Thích không?”
Tư Nguyễn thích thì sẽ nhận lấy bỏ vào trong xe mua sắm, không thích sẽ không thèm nhìn.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng vui mừng, mãi cho đến khi có người ở phía sau gọi tên cô.
“Tri Hạ.”
Đã quá lâu chưa nghe được âm thanh này, trong chốc lát Nguyễn Tri Hạ có phần phản ứng không kịp.
Cô quay đầu, thấy Tiêu Giai Kỳ với vẻ mặt vui mừng đi tới.
“Tri Hạ, thực sự là con……” Nét vui mừng trên mặt Tiêu Giai Kỳ càng lớn, đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.
Người không biết còn tưởng rằng Tiêu Giai Kỳ thực sự rất vui vẻ khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng trong lòng Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ hơn ai hết, Tiêu Giai Kỳ tuyệt đối không bởi vì nhìn thấy cô mà vui vẻ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tiêu Giai Kỳ, không chút biến sắc che chắn Tư Nguyễn sau lưng, không nói gì mà nhìn Tiêu Giai Kỳ.
Cô cũng không biết Tiêu Giai Kỳ muốn chơi trò gì.
Quãng thời gian mà lần trước cô nhìn thấy Tiêu Giai Kỳ đã qua rất lâu, lần này, xem ra cả người bà ta có tinh thần rất tốt, tuy có chút gầy gò, nhưng xem ra vẫn rất có sức sống.
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết tại sao cô lại đặc biệt chú ý đến trạng thái tinh thần của Tiêu Giai Kỳ, chỉ là vô ý so sánh ở trong lòng.
Tiêu Giai Kỳ nhiệt tình như vậy, mà Nguyễn Tri Hạ không nói một câu nào, Tiêu Giai Kỳ cũng không cảm thấy lúng túng, trái lại tiếp tực cười nói: “Mua gì thế? Sắp qua năm mới rồi, con……có về nhà không?”
“Mẹ gọi con lại, là cố ý hỏi con có về nhà hay không ư?” Nguyễn Tri Hạ nhìn Tiêu Giai Kỳ như nhìn mấy tên hề, đáy mắt hiện lên tia châm chọc rõ rệt.
Nhưng Tiêu Giai Kỳ lại làm như không nhìn thấy, cười cười nói: “Dù sao con cũng là con ruột của mẹ, dĩ nhiên mẹ quan tâm năm mới con có về nhà hay không rồi.”
Nguyễn Tri Hạ thờ ơ nghe những lời dối trá mà Tiêu Giai Kỳ nói này, cô đã mất hết kiên nhẫn: “Không nói thì con đi đây.”
Lúc này Tiêu Giai Kỳ mới cuống lên, vội vàng ngăn cô lại: “Tri Hạ, con đừng đi! Mẹ……”
Nguyễn Tri Hạ thu lại bước chân vừa rồi, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Tiêu Giai Kỳ: “Có chuyện gì thì nói.”
Vẫn luôn vô ý cố ý bị Nguyễn Tri Hạ che chắn ở phía sau, lúc này Tư Nguyễn hiếu kì nhô đầu ra nhìn Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ cũng nhìn thấy Tư Nguyễn, dáng dấp cô bé đáng yêu, gương mặt phúng phính, đôi mắt vừa tròn vừa đen láy, mặt mũi nhìn có chút quen mắt.
Nhưng Tiêu Giai Kỳ biết, đây tuyệt đối là lần đầu tiên bà nhìn thấy bé gái này.
Việc Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn sinh một đứa con gái, trước mắt, ngoại trừ nhà họ Tư cùng với một vài người bạn bên cạnh bọn họ biết được, còn lại không công bố ra ngoài.