Chương 1452:
Cô ta không nhìn ra được cảm xúc nào khác từ trên mặt Nguyễn Tri Hạ.
Trước đó Tô Miên và Tư Mộ Hàn từng có tai tiếng, mặc dù cuối cùng nhân viên Tư thị đã đứng ra bác bỏ tin đồn nhưng mọi người đều cảm thấy ‘không có lửa làm sao có khói’.
Bao gồm cả Tần Thủy San làm việc ở đó cũng cảm giác quan hệ Tư Mộ Hàn và Tô Miên không hề đơn giản như vậy.
Nhưng cô ta cảm thấy giữa Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ lại càng không đơn giản.
Nhưng miệng Nguyễn Tri Hạ rất kín, cô ta căn bản không thám thính được gì.
Tần Thủy San từ bỏ ý nghĩ thám thính chuyện bát quái từ Nguyễn Tri Hạ mà đoán: “Lẽ nào tối nay cô ta cũng tham gia yến tiệc gì sao?”
Lời Tần Thủy San đã nhắc nhở Nguyễn Tri Hạ.
Tô Miên cũng làm việc ở đài truyền hình nên tham gia những hoạt động như vậy cũng không có gì phải ngạc nhiên.
“Mau đi thay quần áo đi.” Nguyễn Tri Hạ không muốn ở lại đây lâu thêm nữa liền đẩy Tần Thủy San vào phòng thay đồ.
Tần Thủy San vừa đóng cửa vừa nói: “Đợi tôi nhé, nhanh thôi.”
Nguyễn Tri Hạ quay người, phát hiện không biết từ lúc nào Tô Miên đã đi về phía cô.
Muốn giả vờ không thấy thì cũng đã muộn rồi.
“Cô Hạ, đã lâu không gặp, sao tôi lại cảm thấy cô gầy đi không ít thế?” Tô Miên đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ hơi hất cằm, mặc dù trên mặt mang theo ý cười nhưng sự kiêu căng từ trong xương lại không thể che giấu.
Tô Miên trước mặt giống như bản sao của Tư Cẩm Vân trước đây.
Nhưng có điều Tô Miên so với Tư Cẩm Vân trước đây càng thêm nội liễm.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, ngồi trên sô pha đến cử động một chút cũng lười, giọng điệu lười nhác: “Nhờ có sự quan tâm của cô Tô, nhìn cô có vẻ mập lên không ít, gần đây ăn uống rất tốt phải không?”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ đến lời Tô Miên nói trước đó có vẻ như đang nói với người khác. Nhưng lúc này bên cạnh Tô Miên lại không có ai.
Người đi cùng cô ta đến xem lễ phục đâu? Sao tự nhiên lại đi rồi?
Tô Miên bị Nguyễn Tri Hạ nói vậy thì nghẹn lại, vẻ mặt cứng ngắc, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Cô Hạ cứ nói đùa. Không nhất thiết phải là vấn đề ăn uống cũng có thể là vì có chuyện vui mà…”
Tô Miên cong môi lên, ý cười càng đậm hơn, lời nói cũng như đang ám chỉ điều gì đó: “Thần sắc Cô Hạ không tốt lắm, không phải là vì đã xảy ra chuyện buồn gì rồi chứ?”
Nguyễn Tri Hạ nheo mắt lại nhìn Tô Miên: “Cô Tô hy vọng tôi xảy ra chuyện gì buồn sao?”
Cô luôn cảm thấy những lời của Tô Miên đều có ý khác.
“Sao cô lại nghĩ tôi như vậy chứ? Dù sao chúng ta cũng quen biết nhau lâu như vậy rồi, tôi đương nhiên hy vọng cô luôn gặp chuyện vui mới phải…”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tô Miên, không nói gì.
Cô nhìn về phía phòng thay đồ, hơi nhíu mày, sao Tần Thủy San vẫn chưa ra?
Tần Thủy San có lẽ cảm nhận được sự sốt ruột của Nguyễn Tri Hạ, vốn đang ở trong phòng thay đồ một giây sau cánh cửa liền bị người bên trong mở ra.
Tần Thủy San đi ra, đưa thẻ cho nhân viên bán hàng đứng chờ bên cạnh: “Gói bộ lễ phục này lại cho tôi.”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới đứng dậy: “Có thể đi rồi?”
“Ừ, sắp rồi.” Tần Thủy San cười trả lời.
Động tác nhân viên bán hàng rất nhanh, không để các cô chờ lâu đã mang bộ lễ phục được đóng gói cẩn thận lại đây.
Tần Thủy San nhận lấy rồi kéo Nguyễn Tri Hạ đi.
Từ đầu đến cuối cô ta không hề nói với Tô Miên câu nào.
Tần Thủy San đương nhiên biết Tô Miên nhưng cô ta chưa từng có ấn tượng tốt đẹp gì về Tô Miên.
Nói cách khác, Tô Miên chướng mắt Tần Thủy San, Tần Thủy San cũng chướng mắt Tô Miên.