Chương 1416:
Cô ở trong phòng nhìn một vòng xung quanh, cẩn thận dè dặt hỏi: “Tri Hạ đâu? Nó…không sao chứ?”
Vấn đề này lúc trước đã muốn hỏi, nhưng lại có chút sợ hãi.
Khi đólửa lớn như vậy, cô thật sự rất sợ Tư Mộ Hàn đi chậm một bước.
Nhắc đến Tư Hạ, ngữ khí của Tư Mộ Hàn cũng trở nên nghiêm túc: “Nó không sao.”
Lúc anh xông vào phòng của Tư Hạ, phát hiện sức lửa vẫn chưa hề thiêu đến phòng của Tư Hạ, chỉ có điều là khí độc đã cuồn cuộn trong phòng.
Nếu như anh đến chậm một chút, khả năng chính là không nhìn thấy được Tư Hạ sống vui vẻ rồi.
Mà Tư Hạ cũng là một đứa trẻ thông minh, lúc vừa hay ý thức được, liền tự mình trốn trong phòng tắm.
Sau khi Tư Mộ Hàn tìm được con bé, liền xé ngay tấm chăn bộc Tư Hạ lại, đưa con bé từ tầng ba bỏ xuống.
Đứa trẻ mới lớn như vậy, mặc dù rất nhiều chuyện không hiểu lắm, nhưng cũng biết sợ hãi.
Anh vẫn còn nhớ, lúc anh đem Tư Hạ ôm ở bệ cửa sổ, con bé bị dọa đến mặt mày trắng bạch, trên mặt đầy vẻ khẩn cầu.
con békhông muốn nhảy, con bésợ.
Trong mắt Tư Mộ Hàn đều nhìn thấy, nhưng vẫn là không chút do dự thả con béxuống phía dưới.
Ra giường có khả năng chịu được trọng lượng của một đứa bé nhỏ, nhưng không chịu được Tư Mộ Hàn, sau đó anh chỉ có thể xuôi theo con đường đi ra ngoài.
Chỉ là, chuyện nguy hiểm như vậy, chính là không cần thiết cho Nguyễn Tri Hạ biết.
Nguyễn Tri Hạ dĩ nhiên tin tưởng nhất là Tư Mộ Hàn.
Anh nói Tư Hạ không sao, Nguyễn Tri Hạ liền tin.
“Vậy nó đang ở đâu?” hiện tại cô muốn được gặp Tư Hạ.
“Anh liền trong đêm cho người đưa nó đến thành phố Hà Dương.” Tư Mộ Hàn nói.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời anh, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cũng tốt.”
Rời khỏi chốn nước Mỹ thị phi này, Tư Hạ ở thành phố Hà Dương mới là an toàn nhất.
“Chỉ cần nó không xảy ra chuyện, thì em yên tâm rồi.” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, cô nợ Tri Hạ quá nhiều rồi.
Hai người đều trầm mặt trong chốc lát.
Qua một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ thay đổi thành một loại ngữ khí thương lượng, cùng Tư Mộ Hàn nói: “Tư Mộ Hàn, em là nghiêm túc đó, em không thể cùng anh quay về thành phố Hà Dương, em muốn đến chỗ Lưu Chiến Hằng, em muốn giúp anh tra ra, anh ta rốt cuộc là vì cái gì mà hận anh như vậy.
“Nguyễn Tri Hạ!” Tư Mộ Hàn cơ hồ là cắn răng nghiến lợi mà nói: “Tư Mộ Hàn anh cần một người phụ nữ đi vào nguy hiểm vì mình sao?”
Nguyễn Tri Hạ cũng có phần thấp thỏm sốt ruột.
Cô gia tăng ngữ khí, giọng nói cũng cất cao hơn: “Em biết anh không cần! Nhưng là em muốn giúp anh, em đau lòng vì anh, em không muốn để anh có chuyện, em muốn giúp anh! Anh có hiểu không? Em muốn giúp anh!”
Cô liên tục nói mấy câu “Em muốn giúp anh”.
Tư Mộ Hàn xoay đầu hướng sang một bên, không nhìn cô nữa.
Anh đang không lên tiếng cự tuyệt đề nghị của cô.
Nguyễn Tri Hạ biết nói không động được anh, nên trước lúc anh muốn đưa cô quay về, mới có thể liều mạng như vậy phản kháng.
Rất lâu, giọng của Tư Mộ Hàn từ từ vọng đến: “Nếu như Lưu Chiến Hằng biết em đang lừa anh ta thì sao? Em có nghĩ qua hắn sẽ làm gì không?”
“Anh ta sẽ không phát hiện được!” Nguyễn Tri Hạ mười phần khẳng định nói.
“Nếu như thì sao? Nếu như anh ta đã phát hiện?” Tư Mộ Hàn tự hỏi tự đáp: “Anh ta nhất định sẽ dùng thủ đoạn ra sức hành hạ em!”
Điểm này Nguyễn Tri Hạ đương nhiên hiểu.
Cho nên, cô chỉ có thể thành công mà không được thất bại,