Sắp bảy giờ tối, Lâm Đại Nguyên ăn cơm tối xong mới sực nhớ ra hai đứa cũng chưa ăn, liền bảo Lâm Phi mau đưa Hứa Vi ra ngoài ăn chút gì đó, không cần ở bên mình như vậy.
Lâm Phi đưa Hứa Vi ra ngoài bệnh viện, vừa định nói đi tìm quán cơm gần đây thì Hứa Vi đã nói trước:
- Đến nhà chị ăn cơm đi, chiều chị bảo mẹ chị mua ít đồ ăn, định mời em đến nhà ăn cơm.
Lâm Phi có vẻ sững sờ, cười nói:
- Thì ra chị còn bảo dì Vân đợi chúng ta về ăn cơm à? Sao chị không nói sớm.
- Vừa rồi mà nói, bác cả em lại chẳng được đà nói vun vào. Chị nói với mẹ là đến bệnh viện thăm bác, có lẽ sẽ về muộn chút, chắc mẹ chị vẫn đang đợi.
Hứa Vi nói.
Hứa Vi định xoay người lấy xe thì Lâm Phi kéo tay cô lại.
Hứa Vi run lên, xoay người, mỉm cười hỏi:
- Sao vậy?
- Chị sợ dì Vân sẽ không đồng ý sao?
Lâm Phi đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Hứa Vi có phần trốn tránh:
- Chị...chị cũng không biết.
Lâm Phi buông tay cô ra, cười nói:
- Hứa Vi, chị là người con gái đầu tiên để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng em. Em có thể nhận thấy, khi ở bên chị tâm tình rất tốt. Dù hơn chục năm không gặp, nhưng gặp lại chị, em cũng không có cảm giác xa cách.
- Thậm chí em còn cảm thấy, có thể gặp chị trùng hợp như vậy, là duyên phận...như bác cả em nói vậy, em sớm muộn gì cũng phải kết hôn xây dựng gia đình. Trong mắt em, chị là người thích hợp nhất để bầu bạn, cho nên, nếu có thể...
- Lâm Phi!
Hứa Vi đưa tay ra bịt miệng Lâm Phi lại, mắt lóng lánh, cũng không biết là vui sướng hay sợ hãi. Cô hít thở thật sâu rồi mới nói:
- Đừng nói nữa, chị cũng biết...chị cũng cảm thấy ở bên em rất thân thiết, nhưng em có thể cho chị chút thời gian, để chị suy nghĩ được không.
Lâm Phi khẽ cười, nhéo nhéo bàn tay Hứa Vi:
- Đương nhiên, đâu có ai theo đuổi phụ nữ mà thành công ngay. Huống chi là tìm vợ, đặc biệt còn là mỹ nữ.
Khuôn mặt Hứa Vi khẽ ửng hồng:
- Cảm ơn em, chị sẽ suy nghĩ nghiêm túc.
Lâm Phi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
- Nhưng có một điểm, em mong chị nhớ rõ. Nếu chị từ chối em, chỉ có thể là vì chị không thích em, ghét em, không thể yêu em.
- Còn bất kể là nguyên nhân nào khác, em đều không chấp nhận. Bất kể là dì Vân hay nguyên nhân nào khác. Nếu có điều gì khiến chị không thể tiếp nhận em, chị nhất định phải nói với em, bởi vì em có thể quét dọn hết tất cả các chướng ngại.
Hứa Vi kinh ngạc một hồi, cuối cùng cũng khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thầm thở dài, loại chuyện này đâu có đơn giản như vậy...
Nhưng Lâm Phi lại không quan tâm nhiều, hắn đã nói ra một cách thoải mái.
Hắn thích Hứa Vi, mặc dù không phải là đã yêu cô nhưng chí ít ở giai đoạn này, cô là người con gái duy nhất hắn muốn tính chuyện yêu đương.
Hơn hai mươi phút sau, hai người đến một khu chung cư cao tầng mới được xây dựng vài năm trở lại đây. Xem ra, những năm này, cuộc sống của mẹ con Hứa Vân tốt hơn trước rất nhiều.
Đi thang máy đến cửa nhà Hứa Vi, Hứa Vi cầm chìa khóa ra mở cửa.
Bởi trước khi quay về cô đã gọi điện cho mẹ mình, nên bà đang nấu mấy món trong phòng bếp.
Nghe bên ngoài có tiếng người, Hứa Vân đeo tạp dề trong bếp chạy ra, cười tủm tỉm.
Vừa thấy Lâm Phi, Hứa Vân có vẻ rất mừng rỡ, nở nụ cười hòa ái:
- Tiểu Phi, thật sự là cháu à, lớn thế này rồi.
Sau hơn chục năm Lâm Phi mới lại gặp dì Vân. Dáng vẻ của Hứa Vân vẫn y như trong trí nhớ của hắn, chỉ là mái tóc đuôi ngựa giờ trở thành mái tóc ngắn cuốn xoăn, dáng người cũng đầy đặn hơn.
Hai mẹ con nhà này mà đi trên phố, tuyệt đối thu hút sự chú ý của người đi đường.
- Dì Vân, cháu tới vội vàng nên cũng không kịp mua đồ gì, dì thông cảm cho cháu nhé.
Lâm Phi cười nói.
- Cần gì phải khách sáo như vậy, cháu mua dì Vân còn giận hơn cơ.
Hứa Vân quan sát Lâm Phi, tặc lưỡi nói:
- Thật không ngờ còn có thể gặp mặt cháu. Cháu không biết, năm đó cháu mất tích, hàng xóm trên phố chúng ta tìm cháu vất vả thế nào. Hứa Vi còn khóc đến cạn nước mắt. Bác cả của cháu cũng ngất lên ngất xuống. Cháu quay về thật là tốt quá rồi, đợi lát nữa nói cụ thể cho dù xem cháu đi đâu nhé, thật đúng là ranh con tra tấn người mà!
Hứa Vân cười mắng vài câu, lại chạy vào trong bếp nấu ăn.
Lâm Phi nhìn Hứa Vi đang tủm tỉm cười bên cạnh nói:
- Vi Vi, thì ra từ nhỏ chị đã thích em như vậy rồi à.
Hứa Vi trừng mắt với hắn:
- Hồi đó, chị cảm thấy như món đồ chơi lớn nhất của mình mất rồi, có thể không khóc được sao?
Khóe miệng Lâm Phi giật giật, ví von này quả hình tượng.
Trong lúc dùng cơm tối, Hứa Vân liên tục hỏi Lâm Phi các vấn đề, Lâm Phi nửa thật nửa giả ứng phó.
Hồi nhỏ không thấy Hứa Vân nhiều lời như vậy, chắc là có tuổi nên nói không ngừng.
Nhưng dù sao Hứa Vân cũng rất có thể trở thành mẹ vợ tương lai nên Lâm Phi vẫn tận lực làm vui lòng bà. Thậm chí đến Hứa Vi cũng bị chuyện cười của hắn chọc cho cười mãi không dứt.
Trong đầu Lâm Phi chứa rất nhiều thứ, đông tây nam bắc, hơn nữa còn nói có sách mách có chứng, khiến cho hai mẹ con Hứa Vi nghe mà sửng sốt, chốc chốc lại cười đến run cả người, chốc lại kinh sợ về sự uyên thâm, bác học của người đàn ông trước mặt.
Trong lúc Lâm Phi và mẹ con Hứa gia đang vui vẻ hưởng thụ bữa tối, trong bệnh viện lại là một khung cảnh khác.
Lâm Đại Nguyên thấy Tô Ánh Tuyết cầm bình giữ nhiệt đến phòng bệnh, ông có vẻ ngây người, hoàn toàn không ngờ là Tô Ánh Tuyết sẽ tới.
May mà Lâm Dao phản ứng nhanh, nhanh chóng chạy đến cầm lấy bình nước canh, đồng thời mời Tô Ánh Tuyết ngồi xuống.
Tô Ánh Tuyết nhìn ngang ngó dọc, không thấy Lâm Phi và Hứa Vi đâu, bỗng có vẻ kinh ngạc hỏi:
- Bác, sao Lâm Phi không có đây vậy ạ?
Lâm Đại Nguyên còn chưa kịp nói lời cảm ơn đã vội giải thích rằng hai người đã rời được một lúc lâu rồi.
Trong lòng Tô Ánh Tuyết lại một lần nữa không thoải mái, quả nhiên là đi hẹn hò rồi. Bản thân mình còn ngây thơ cho rằng bọn họ sẽ ở bệnh viện chăm bác.
Sau đó, Tô Ánh Tuyết nói chuyện với Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao vài câu, trong lòng không yên bèn lặng lẽ rời khỏi.
Lâm Dao rất cảm kích tiễn Tô Ánh Tuyết ra thang máy rồi mới quay trở về phòng bệnh, có chút xúc động nói:
- Cha, chị Tô này thật tốt, giúp chúng ta nhiều như vậy, lại còn có lòng đến thăm cho, còn mang canh xương hầm cho cha nữa. Trước đây con lên mạng tìm tin tức, còn thấy rất nhiều người nói chị ấy là Tổng giám đốc lòng dạ hiểm độc, hiển nhiên là bịa đặt mà.
Sắc mặt Lâm Đại Nguyên có vẻ trầm trọng, không nói lời nào.
Vừa rồi ông không biểu lộ gì, nhưng thực ra ông đã nhận ra rõ ràng là Tô Ánh Tuyết đến tìm Lâm Phi chứ không phải đến thăm mình.
Mặc dù ông chỉ là người sửa xe đạp, công nhân môi trường chẳng học hành gì nhưng không có nghĩa là ông hồ đồ. Có những chuyện Lâm Dao không nhận ra, nhưng người vừa làm cha vừa làm mẹ như ông, vẫn có thể nhận ra được phần nào.
Trước đó còn không hiểu tại sao Lâm Phi lại có thể làm tài xế cho cô chủ lớn, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng đối với Lâm gia mà nói, người con gái như Tô Ánh Tuyết quả thực là tiên nữ trên trời, người phàm trên mặt đất sao có thể chạm vào?
Đây không phải là vấn đề trèo cao hay không, bọn họ không có nơi nhờ cậy, bước vào vòng tròn đó, gặp chút chuyện, chẳng phải bị gặm đến cái xương cũng không còn sao?
Ông suy nghĩ, rồi tự nhủ phải tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với Lâm Phi, tuyệt đối đừng hồ đồ mà dây dưa với Tô Ánh Tuyết, lúc phạm sai lầm thì đã muộn rồi.