Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 2: Vào Thanh Lâu



Hứa Vô Chu nhìn phía trước trống không, hắn sững sờ.

- Đây là tình huống gì đây?

Vẻ mặt hắn khó hiểu, cứu người thì bỏ mạng, đại hôn thì bị đánh ném ra ngoài đường, xuất hiện một lão gia gia nói chưa được vài câu liền chết, đây là chuyện gì? 

Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, đầu óc của hắn vẫn chưa theo kịp. Hứa Vô Chu tự tin năng lực tiếp nhận của mình cũng không tệ, nhưng giờ phút này vẫn chưa hiểu được. Nhân sinh này còn kích thích hơn đi cáp treo ở kiếp trước gấp vạn lần. 

Một lúc lâu sau, hắn lắc lắc đầu, vứt các loại cảm xúc phức tạp ra xa. Nhìn thoáng qua đại môn Tần gia đang đóng chặt, hít thật sâu một hơi, trở về là không dám về, sợ lại bị đánh chết lần nữa. 

Chẳng có mục đích đi dọc trên đường cái, không biết đi bao lâu, hắn thấy một tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, trên tấm bảng lớn có ba chữ làm cho người ta đói bụng. 

- Ngự Thiện Các!

Bụng đang đói, Hứa Vô Chu nhìn vào ba chữ này cảm giác càng đói hơn, đại hôn hắn còn chưa được ăn gì, lại bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, trong bụng sớm không chịu nổi, thế là hắn bèn đi vào.

Sau khi đi vào, Hứa Vô Chu liền ngây người. Trong lầu các tràn đầy các cô nương oanh oanh yến yến, nhánh hoa run rẩy, áo mỏng thơm ngát. Cái này con mẹ nó không phải tửu lâu, mà là thanh lâu.

Ngự thiện, ngự thiện, thật bác đại tinh thâm. Là do hắn không có học thức, người nghĩ ra cái tên này đúng là thần nhân.

Thanh lâu thì nói thanh lâu đi, còn ngự thiện.

Sau khi nhìn thấy Hứa Vô Chu mặc áo cưới đi vào, không ít cô nương ở thanh lâu ngây người, các nàng cũng coi như hạng người kiến thức rộng rãi, nhưng mặc đồ tân lang đến kỹ viện đi dạo thì thật là lần thứ nhất nhìn thấy. 

Chuyện này dẫn đến các cô nương càng thêm nhiệt tình, một đám nữ nhân thân thể run rẩy vây quanh hắn. Ôn hương nhuyễn ngọc, đẹp không thể tả.

Nhưng hiện thực luôn tàn khốc như vậy... 

- Nghiệt súc!

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Hứa Vô Chu kém chút bị chấn té lăn ra đất. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên đang phẫn nộ trừng hắn.

Tần Lập! Nhạc phụ!

Hứa Vô Chu nhìn hắn một chút, lại nhìn đám nữ nhân vây xung quanh mình một chút, hắn yếu ớt hỏi: 

- Nếu như ta nói, ta chỉ vào đây để ăn một bữa, ngài có tin không?

- Trói, trói nghiệt súc này về cho ta!


DMCA.com Protection Status